Lông mày vểnh lên, môi đỏ như máu.
Chỉ nhìn cách trang điểm là biết: người phụ nữ này đã hắc hóa rồi.
Quả nhiên, vừa bước vào, cô ta đã đạp tung cửa văn phòng tôi: “Thư ký Diệp, cô bị đuổi việc rồi!”
Tầng này toàn là phòng họp bằng kính trong suốt.
Cô ta hét lên một tiếng, tất cả đồng nghiệp đều ngừng tay, quay đầu lại nhìn tôi như coi kịch.
Tên Mã Nhậm khốn kiếp còn rút điện thoại ra quay màn hình, không biết đang livestream với ai.
Tôi nhức đầu: “Tiểu thư Lý, cô là ai mà nói sa thải là sa thải được tôi.”
“Tôi là vợ sắp cưới của sếp cô đấy!” Lý Mộc Nhi túm tay tôi kéo ra khỏi văn phòng, “Anh Cẩm Trần không cần cô nữa, mau cút khỏi đây!”
“Tổng giám đốc có cần tôi hay không là chuyện khác, nhưng sa thải phải theo đúng Luật Lao động cơ bản. Quy trình sa thải của chúng tôi cần hai tháng, để nhân viên có thời gian chuẩn bị và nhận bồi thường.”
“Cho cô một triệu, lập tức, ngay bây giờ, rời khỏi anh ấy!” Lý Mộc Nhi quăng thẻ đen xuống chân tôi, khí thế ngút trời.
Tôi xấu hổ vì mình hơi động lòng.
Nhưng xét theo lương và phúc lợi hiện tại của tôi, một triệu chỉ đủ mua đứt chưa tới hai mươi năm công sức.
Vì có khả năng tôi sẽ không tìm được công việc tốt hơn thế này, ít nhất cũng phải...
Mười bảy triệu sáu trăm hai mươi nghìn.
Tôi ngẫm nghĩ ra một cái giá thấp nhất: “Cô tưởng từng đó tiền là mua được tôi sao…”
“Diệp Tâm, cô đúng là không biết xấu hổ! À, tôi hiểu rồi, anh ấy cho cô nhiều hơn đúng không?”
“Cũng không phải nhiều như thế, nhưng ổn định hơn. Nếu như…”
Tôi còn đang định mặc cả tiếp, thì Lý Mộc Nhi đã lao vào!
Tôi né còn nhanh hơn cả chó.
Cô ta không đánh trúng tôi, liền điên cuồng hất tung mọi thứ trên bàn tôi xuống đất.
Cuối cùng các đồng nghiệp cũng không ngồi xem nữa, ùa ra chắn trước mặt tôi, chất vấn Lý Mộc Nhi: “Cô sao lại đánh người hả?!”
Hii cả nhà iu 💖
Đọc xong thì cho tui xin vài "cmt" review nhé ạ 🌻
Follow Fanpage FB: "Dung Dăng Dung Dẻ" để cập nhật thông tin truyện mới nhé :3
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeyd.net.vn/99-buoc-den-ben-em/10.html.]
“Cô ta cướp chồng tôi, tôi đánh thì sao! Tôi cần phải chọn ngày đánh à? Tôi không xé mặt cô ta ra đã là tử tế rồi!” Lý Mộc Nhi chỉ vào mũi tôi mắng: “Diệp Tâm, cô có biết xấu hổ không, rõ ràng biết anh ấy sắp kết hôn, còn bám lấy không buông. Vì vài đồng tiền mà phá hoại gia đình người khác, cô có thấy nhơ nhuốc không?!”
Ra ngoài làm thuê, tôi có thể chịu đủ loại ấm ức.
Nhưng nếu bị sỉ nhục nghề nghiệp thì đó là giới hạn cuối cùng của tôi.
Tôi đẩy Mã Nhậm đang che trước mặt mình ra: “Tiểu thư Lý, nếu chồng cô kết hôn rồi không thể có thư ký nữ, thì cô dắt anh ta về nhà xích lại đi. Vì dù không có thư ký nữ, thì trong công việc vẫn có nữ cấp dưới, nữ đối tác, chẳng lẽ cô cũng định la hét ngất xỉu hết?”
“Ha, cô mà so được với họ sao?!” Lý Mộc Nhi cười khẩy, “Họ đâu có bám theo anh ấy đòi cái này cái kia, đâu có chìa tay xin tiền anh ấy, càng không đến nhà anh ấy ở lại qua đêm!”
Tôi giận đến run người, nắm chặt tay, móng tay bấm sâu vào lòng bàn tay.
“Là một thư ký, tôi đúng là thường xuyên đến nhà anh ấy giao tài liệu, cũng có quản lý một số khoản chi hành chính. Đó vốn dĩ là công việc của tôi.” Tôi nghe thấy giọng mình run rẩy, “Nếu trong quá trình đó, sếp trả thêm cho tôi, thì là vì anh ấy thấy tôi xứng đáng — bảo vệ đâu rồi?”
“Cô dám động vào tôi?!” Khi bảo vệ giữ cô ta lại, Lý Mộc Nhi tròn mắt không tin nổi.
“Công ty có quy định ra vào, không được để người không liên quan vào.” Tôi lạnh lùng nói.
“Nhưng cô ấy là…” Bảo vệ liếc nhìn Lý Mộc Nhi.
“Công ty là nơi làm việc, không có người nhà, chỉ có nhân viên, hiểu chưa?!”
Đội trưởng bảo vệ đứng nghiêm: “Hiểu rồi!”
Lý Mộc Nhi vùng vẫy: “Con nhỏ họ Diệp này, cô lấy lông gà làm lệnh tiễn…”
“Pháp vụ!” Tôi ngắt lời cô ta.
“Ở đây! Ở đây!” Tiểu Tưởng giơ tay.
“Tiểu thư Lý đến công ty quậy phá, làm hỏng không ít đồ đạc.”
Tiểu Tưởng cầm laptop gõ lạch cạch: “Thế thì phải đền tiền rồi! Không chỉ làm hư đồ, còn ảnh hưởng đến hoạt động bình thường của công ty nữa!”
“Khởi kiện.” Tôi lạnh lùng ra lệnh.
“Công ty các người không biết đạo lý à?! Có phải bao che cho tiểu tam không?!” Lý Mộc Nhi bất ngờ hất tay bảo vệ, giơ tay định tát tôi!
Cổ tay cô ta bị một người đàn ông nắm chặt.
Người đàn ông mặc vest đen, sơ mi trắng, tóc hơi rối vì vội vã.