Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

99 BƯỚC ĐẾN BÊN EM - 18 - Ngoại truyện (Góc nhìn Tô Cẩm Trần · Tuổi trẻ) (tiếp)

Cập nhật lúc: 2025-06-16 16:13:16
Lượt xem: 324

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/4VQydWuR98

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Cả hơi thở cũng ngừng lại.

 

“…Đàn anh, sau này nếu có dự án nào nữa, có thể cho em tham gia cùng không?” Cô rụt rè nói.

 

Tô Cẩm Trần cứng đờ khóe môi.

 

Chợt phát hiện, mỗi lần cô gặp anh, chưa bao giờ trang điểm.

 

Đêm đó, anh hiếm hoi tới trường đua lái xe.

 

Về sau nghĩ lại, hình như từ ngày hôm đó, anh bắt đầu dần dần trở nên cáu bẩn.

 

Trước kia, anh không phải như vậy.

 

Dự án kết thúc, họ không còn liên hệ gì nữa.

 

Nhưng Tô Cẩm Trần bắt đầu ăn cơm ở nhà ăn sinh viên.

 

Anh chưa từng ăn ở cái nơi khốn kiếp đó.

 

“Yo! Đàn anh.” Anh đang bưng khay cơm, nghe thấy giọng nói quen thuộc vang lên.

 

Cô em gái đúng là kỳ lạ.

 

Không gặp thì nhớ cô đang ở đâu, đang làm gì.

 

Gặp rồi lại thấy… thà không gặp còn hơn.

 

— Ai lại gọi đàn anh là “Yo, đàn anh” chứ?

Hii cả nhà iu 💖
Đọc xong thì cho tui xin vài "cmt" review nhé ạ 🌻
Follow Fanpage FB: "Dung Dăng Dung Dẻ" để cập nhật thông tin truyện mới nhé :3

 

Vênh váo quá.

 

Anh bước dài tới ngồi trước mặt cô.

 

Vừa ngồi xuống liền ngẩn người: “Em đang làm gì vậy?”

 

Diệp Tâm cũng sững lại: “Ăn cơm.”

 

“Em ăn cái gì thế?”

 

“Cơm.”

 

Thật sự chỉ là cơm.

 

Một bát cơm. Một chai ớt ngâm. Canh rau miễn phí mà rau thì lơ thơ.

 

“Em nghèo lắm sao?” Tô Cẩm Trần kinh ngạc.

 

“Đúng vậy.” Diệp Tâm không giấu giếm.

 

Lần đầu tiên anh phát hiện, người có thể nghèo đến vậy.

 

Diệp Tâm tuy không trau chuốt, nhưng lúc nào cũng ăn mặc sạch sẽ, gọn gàng.

 

Anh tưởng là cô keo kiệt.

 

“Nhưng buổi tối em ăn ngon lắm.” Cô an ủi anh, “Chúng em ở bếp sau ăn ngon cực kỳ.”

 

Gì cơ?

 

Bếp sau?

 

Tối đó Tô Cẩm Trần lại ngồi trong quán ăn tồi tàn mà anh thề sẽ không bao giờ tới.

 

Nhìn Diệp Tâm đeo tạp dề chạy bàn, thu tiền, bận rộn vô cùng.

 

“Món cơm trứng cà chua thịt bò nhà em ngon lắm.” Cô gọi vài món đặc trưng cho anh.

 

Lúc không ai để ý, cô thì thầm với anh: “Em thêm cho anh một quả trứng nữa nha~”

 

Lúc cô nói, đứng rất gần anh.

 

Thế là từ hôm đó, Tô Cẩm Trần nghiện món cơm trứng cà chua thịt bò.

 

Nghiện đến mức ngày nào cũng phải tới gọi một suất.

 

Mỗi lần cô đều cho thêm một ít.

 

Anh sẽ mời cô ăn uống lại, xem như lễ đáp lại.

 

Không thể gọi là ban ơn, nhưng có thể gọi là qua lại.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeyd.net.vn/99-buoc-den-ben-em/18-ngoai-truyen-goc-nhin-to-cam-tran-tuoi-tre-tiep.html.]

“Con sắp tốt nghiệp rồi, thích con gái nhà nào chưa?” Bố hỏi.

 

“Chưa.”

 

“Vậy con thích kiểu gì?”

 

Tô Cẩm Trần nhìn ra ngoài cửa sổ, nghĩ, vợ anh chắc sẽ là người nấu cho anh thật nhiều cơm trứng cà chua thịt bò.

 

Lễ tình nhân, anh đi ngang ký túc xá nữ.

 

Bắt gặp bạn cùng phòng tặng hoa hồng cho Diệp Tâm.

 

Anh sững sờ.

 

Hình như anh chưa từng nghĩ, sẽ có người khác thích cô.

 

Cô suốt ngày mặt mộc, ăn mặc như con trai, nhưng thật ra rất xinh.

 

Anh thấy hai người nói chuyện một lúc trong tuyết, môi Diệp Tâm mấp máy, bộ dạng rất nghiêm túc.

 

Sau đó cô nhận bó hoa.

 

Bạn cùng phòng quay đi, cô cũng lên lầu.

 

Buổi học hôm đó, anh chẳng nghe được chữ nào.

 

Bữa trưa anh tiện miệng hỏi: “A Lâm tặng em hoa à?”

 

“À.”

 

“Thế nào?” Tim anh lại đập thình thịch.

 

“Cũng… được.”

 

Là được hay không?

 

“Được” nghĩa là gì?

 

Ánh mắt anh có phần đe dọa, cô nhanh chóng giải thích: “Hoa đó, em dùng nước đường dưỡng tử tế rồi.”

 

Ánh mắt anh thành nghi hoặc, cô lén nói với anh: “Giờ hoa hồng đắt lắm, em định bán lấy ít tiền. Anh biết ai cần không?”

 

Tô Cẩm Trần: …

 

“Anh cần không, học trưởng?” Cô nghiêm túc nhìn anh.

 

“Nếu anh nói có,” cổ họng anh nghẹn lại, ánh mắt đen sâu thẳm nhìn cô, “em định bán cho anh?”

 

Diệp Tâm sững người.

 

“Anh thì chắc chắn không lấy tiền.” Cô nghiêm túc nói.

 

Tô Cẩm Trần nói cần.

 

Diệp Tâm đưa hoa cho anh: “Anh đừng mang về ký túc nhé. Dù em đã hỏi anh Lâm, anh ấy bảo tặng rồi thì là của em, nhưng nếu biết em đem bán lại thì cũng không hay lắm.”

 

Tô Cẩm Trần đồng ý ngay, rồi quay đầu ôm hoa về phòng.

 

A Lâm thấy lạ: “Sao bó hoa này quen thế nhỉ?”

 

“Bạn gái tặng.” Tô Cẩm Trần lười biếng lườm anh ta.

 

Anh cảm thấy mình cũng hơi tệ.

 

Nhưng sau đó lão Lâm không tơ tưởng Diệp Tâm nữa.

 

Xấu xa cũng đành.

 

Đại học trôi qua vội vàng.

 

Cô mỗi ngày đều làm thêm, học hành, tiết kiệm.

 

Anh nhìn cô.

 

Thời gian trôi qua trong chớp mắt.

 

Một ngày anh đi ngang ký túc xá nữ, thấy cô ngồi khóc nức nở trên bãi cỏ.

 

Hỏi bạn cùng phòng, mới biết suất học bổng bị người khác cướp mất.

 

Anh đến phòng giáo vụ làm việc.

 

Tối đó cô sống lại, phấn khởi khoe với anh: “Em có tiền rồi. Năm ngàn. Hehe, em phát tài rồi.”

Loading...