A Tự - 3
Cập nhật lúc: 2025-06-16 04:51:57
Lượt xem: 219
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/8KdhCdzx3L
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Thiếu gia nay đã đi Giang Nam, ta có muốn tìm cũng chẳng biết đường nào mà lần.
Đại nhân nhìn ra được nỗi băn khoăn trong lòng ta, khẽ cười:
“Nếu trong lòng nàng có nghi vấn, thì viết thư mà hỏi.”
Đại nhân thật thông tuệ, lúc nào cũng nghĩ ra được những điều ta chẳng nghĩ đến.
Chỉ chốc lát, thân hình gầy gò kia dường như trở nên cao lớn hơn nhiều.
Thấy ta tròn xoe mắt nhìn mình, y lại bật cười.
Y cười thật đẹp, đến thần tiên trong tranh cũng kém y ba phần.
“A Tự biết chữ không?”
Ta cụp mắt xuống:
“Không biết.”
Trước kia thiếu gia từng định dạy ta, chỉ là thân thể yếu quá, nên đành thôi.
Đại nhân đưa tay xoa nhẹ lên đỉnh đầu ta.
“Hiện giờ thân thể nàng còn quá gầy yếu, học chữ là việc rất hao tâm tổn sức. Đợi khi A Tự dưỡng thân tốt hơn, ta sẽ dạy nàng học chữ. Đến khi ấy, nàng có thể tự tay viết thư hỏi hắn, được không?”
Ta gật đầu lia lịa như giã tỏi:
“Được ạ, A Tự sẽ ăn thật nhiều, mau mau học chữ.”
07
Đại nhân bảo ta phải dưỡng thân cho tốt.
Ngày ngày đều đổi món, làm bao nhiêu món ngon cho ta ăn.
Chỉ là mỗi ngày đều phải uống một chén canh có pha thuốc.
Ta thật sự không thích mùi vị đó.
Nhưng vì muốn sớm học chữ, vẫn phải bịt mũi mà uống cho hết.
Mới nửa tháng, ta đã mập lên thấy rõ.
Lâm thúc nhìn ta, trong mắt đầy thương xót, cứ thở dài mãi:
“Nhà họ Thẩm thật là... haiz!”
Thẩm gia, chính là nhà của thiếu gia.
Ta có thể cảm nhận được Lâm thúc không thích thiếu gia, cũng không ưa gì Thẩm gia.
Nhưng với ta mà nói, được đến Thẩm gia, chính là phúc phận của đời ta.
So với Dược cốc, Thẩm gia quả thật như thiên đường.
Ở Dược cốc có rất nhiều dược nô.
Chúng ta cùng sống trong một viện.
Nhưng mỗi ngày đều có người chết.
Kẻ không nghe lời, kẻ không chịu nổi độc tính.
Không ai biết, sau khi trời sáng, người bị ném ra ngoài sẽ là ai.
Lần đầu tiên gặp thiếu gia, hắn lớn bằng ta.
Gầy yếu, tái nhợt, nhưng đôi mắt lại nhìn ta đầy nghi hoặc.
Hắn chỉ vào ta hỏi:
“Ngươi là ai, sao lại giống như con rối, chẳng nhúc nhích gì hết?”
Ta không biết con rối là gì.
Cũng không hiểu vì sao hắn dám mở miệng nói, mà không bị ném ra ngoài.
Hắn nói với ta rất nhiều điều.
Thật ra ta chẳng hiểu mấy.
Thiếu gia bảo, thân thể hắn yếu, không thể rời khỏi nhà, cũng không có bằng hữu.
Hắn nói, hắn muốn làm bằng hữu với ta.
Ta không hiểu bằng hữu là gì.
Thiếu gia bảo, bằng hữu là cùng nhau nói chuyện, cùng nhau vui đùa, cả đời không rời xa.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/a-tu/3.html.]
Ta muốn học chữ, muốn hỏi hắn.
Chúng ta… còn là bằng hữu không?
08
Vết vảy nơi cổ tay đã rụng, chỉ còn lại dấu sẹo nhạt màu.
Đại nhân cuối cùng cũng nói sẽ bắt đầu dạy ta học chữ.
Y nói, trước tiên sẽ học viết tên.
Đại nhân hỏi ta, có biết chữ “Tự” trong tên A Tự là chữ nào không.
Dĩ nhiên là ta biết.
Tên này là do thiếu gia đặt cho ta.
Khi còn ở Dược cốc, ta không có tên.
Dược nô đều không có tên, chỉ có ký hiệu thay thế.
Người đầu tiên vào viện được gọi là Số Một.
Ta là người thứ tư trong viện.
Nhưng thiếu gia nói số Bốn nghe không hay, nên đổi tên cho ta.
Ta rất nhớ rõ, liền đắc ý kể lại với đại nhân.
“Là chữ ‘Tự’ trong tên ‘Bao Tự’, thiếu gia nói Bao Tự là đại mỹ nhân, nên A Tự sau này cũng sẽ là đại mỹ nhân.”
(Bao Tự (褒姒), hay Tụ Tự hoặc Ly Bích (褎姒) là Vương hậu thứ hai của Chu U vương, vị Thiên tử cuối cùng của giai đoạn Tây Chu trong lịch sử Trung Quốc)
Y lại im lặng.
Một lúc lâu sau, y viết ba chữ lên giấy.
Y dạy ta đọc: “Tạ Vân Gián.”
Tên của đại nhân.
Tạ Vân Gián rủ mắt, rồi lại viết thêm hai chữ bên cạnh tên mình.
Y nói, đây là tên của ta, A Tự.
Bàn tay của Tạ Vân Gián thật đẹp, đốt ngón rõ ràng, thon dài trắng trẻo.
Ta chăm chú nhìn tay y, bắt chước cách cầm bút của y.
Chỉ là cây bút rất nghe lời trong tay y, đến tay ta lại chẳng ra hình dáng gì.
Nhất Phiến Băng Tâm
Y đứng sau lưng ta, đỡ lấy tay ta.
Cùng ta viết lại một lần nữa tên của hai người.
Trên người Tạ Vân Gián cũng có mùi thuốc, pha lẫn với hương trúc nhè nhẹ, rất dễ chịu.
Khi ta còn đang muốn hít thêm vài hơi nữa,
Y lại quay lưng ho khẽ, mơ hồ có thể ngửi thấy mùi máu.
Ta muốn bước tới xem, nhưng bị y ngăn lại:
“A Tự ngoan ngoãn luyện chữ đi, tối nay ta sẽ kiểm tra nàng đó.”
09
Dựa theo nét chữ của Tạ Vân Gián, ta vẽ đi vẽ lại không biết bao nhiêu lần.
Viết đầy cả một xấp giấy, cuối cùng cũng ra được chút dáng hình.
Trong lòng chỉ mong được đưa cho Tạ Vân Gián xem, đến bữa cơm ta cũng ăn nhanh hơn mấy phần.
Viện của ta cách chỗ Tạ Vân Gián một đoạn.
Ta chạy băng qua hành lang dài.
Nhưng lại dừng bước khi nghe thấy lời của tiểu nha hoàn.
“Bệnh của đại nhân lại tái phát rồi, nghe nói còn ho ra máu, Lâm thúc lo đến mức sắp ngất xỉu.”
Ta nắm lấy cánh tay nàng, nhìn chằm chằm mà hỏi:
“Tạ Vân Gián chẳng phải đã khỏi bệnh rồi sao?”
Tiểu nha hoàn có chút nghi hoặc:
“Đại nhân mỗi mồng một và mười lăm đều phát bệnh, chưa từng nghe nói đã khỏi hẳn.”