Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

A Tự - 4

Cập nhật lúc: 2025-06-16 04:52:33
Lượt xem: 173

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/5L05d6YWSF

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Trong khoảnh khắc, đầu óc ta rối loạn.

 

Tạ Vân Gián đang lừa ta ư?

 

Tại sao y lại nói dối rằng mình đã khỏi bệnh?

 

Ta càng đi càng nhanh, cuối cùng liền chạy.

 

Khi đến trước viện của Tạ Vân Gián, ta lại chần chừ.

 

Dược nô sinh ra là để dùng m.á.u thịt giải độc cho người khác.

 

Thiếu gia cần ta, ta bị đưa về Thẩm phủ.

 

Tạ Vân Gián cần ta, ta bị đưa đến phủ của y.

 

Y nói mình đã khỏi bệnh, chẳng lẽ là vì không muốn ta ở lại phủ của y?

 

Tạ Vân Gián thấy ta do dự đứng ngoài cửa, liền vẫy tay gọi ta.

 

Ta ngẩng đầu, ngây ngẩn nhìn y, sắc mặt của Tạ Vân Gián lại càng trắng hơn.

 

Ánh mắt y rơi vào xấp tuyên chỉ ta ôm trong lòng:

 

“A Tự, nàng đã biết viết chữ rồi sao?”

 

Ta gật đầu, mắt vẫn không rời khỏi y lấy một khắc.

 

Tạ Vân Gián có chút không tự nhiên:

 

“Trên mặt ta có gì sao?”

 

Ta lắc đầu.

 

Y cười: “Sao lại nhìn ta như vậy?”

 

Ta khẽ hít một hơi, chỉ trong nửa ngày mà trên người y, mùi m.á.u lại càng đậm hơn.

 

Y hỏi: “Sao vậy?”

 

Ta ngẩng đầu nhìn đôi mày mắt đẹp như họa kia, bất chợt thấy tủi thân: “Người gạt ta.”

 

10

 

Tạ Vân Gián sững lại một khắc: “Gì cơ?”

 

“Rõ ràng người chưa khỏi bệnh, vì sao lại nói dối ta?”

 

Ta nhìn y, y hơi nhíu mày: “Ai nói với nàng? Ta thật sự đã khỏi rồi.”

 

Ta ngẩng đầu, đối mắt với y: “Người lừa ta, người chưa khỏi.”

 

Y khẽ giãn mày, giữa chân mày mang theo chút bất đắc dĩ: “Không gạt nàng, ta thực sự đã khỏi rồi.”

 

Y nói chắc nịch đến mức khiến ta chợt hoang mang. “Thật sao?”

 

“Thật.”

 

Ta vỗ vỗ ngực:

 

“Ta còn tưởng người chê ta ăn nhiều, muốn đuổi ta đi nên mới nói dối.”

 

Y có chút buồn cười:

 

“Sao lại nghĩ vậy?”

 

Ta chớp mắt:

 

“Sư phụ từng nói, dược nô sinh ra là để trị bệnh cứu người, bệnh khỏi rồi thì chẳng còn tác dụng gì nữa.”

 

Tạ Vân Gián lại nhíu mày.

 

Y thật sự rất tuấn tú, chỗ nào cũng tốt.

 

Chỉ là khi nhíu mày thì chẳng dễ nhìn bằng lúc cười.

 

Ta đưa tay muốn giúp y vuốt thẳng lông mày.

 

Vừa mới chạm vào giữa chân mày, Tạ Vân Gián đã vô thức nghiêng người tránh đi.

 

Ta giải thích:

 

“Người nhíu mày trông không đẹp... à cũng đẹp, chỉ là không đẹp bằng lúc bình thường.”

 

Tạ Vân Gián mím môi, rất lâu sau mới nới lỏng.

 

Giọng y nghiêm túc:

 

“A Tự, sư phụ của nàng nói sai rồi.”

Nhất Phiến Băng Tâm

 

Lần này đến lượt ta nhíu mày.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/a-tu/4.html.]

Câu ấy, sư phụ và tất cả dược nô đều từng nói, bảo bọn ta phải khắc vào tận xương tủy.

 

Vậy mà Tạ Vân Gián lại nói... sư phụ nói là sai.

 

Ta không hiểu nữa rồi.

 

Tạ Vân Gián vẻ mặt nghiêm túc:

 

“A Tự, dược nô không khác gì người thường, sống trên đời là vì chính bản thân mình.”

 

Giọng y không lớn, nhưng lại vang dội tận tâm can.

 

11

 

Đêm đó, hiếm khi ta không ngủ được.

 

Trong đầu cứ lặp đi lặp lại lời của Tạ Vân Gián.

 

Nhưng ta nghĩ mãi vẫn không thông suốt.

 

Ta sinh ra ở Dược cốc.

 

Tất cả những điều biết được, cảm nhận được đều do sư phụ ở Dược cốc dạy.

 

Kẻ không nghe lời, kẻ chần chừ, kẻ nghi hoặc đều sẽ bị trừng phạt.

 

Lúc còn ở Dược cốc, sư phụ là nói như vậy.

 

Khi về Thẩm phủ, người nhà họ Thẩm cũng nói như vậy.

 

Vì sao đến chỗ Tạ Vân Gián, dược nô lại giống như người bình thường?

 

Ta không hiểu, thật sự không hiểu nổi.

 

Lời của Tạ Vân Gián và lời của sư phụ cứ va đập nhau trong đầu ta.

 

Giẫm bước trong đêm tối, ta chạy đến viện của Tạ Vân Gián.

 

Y chắc đã đi nghỉ, trong phòng từ lâu đã tắt đèn.

 

Ta vừa định quay đi, thì chợt nghe một tiếng động lớn vang lên từ trong phòng.

 

Là âm thanh vật nặng rơi xuống đất.

 

Đẩy cửa bước vào, liền nhìn thấy Tạ Vân Gián ngã quỵ trên nền đất.

 

Gương mặt tái nhợt, môi đỏ tươi như máu, huyết đen từ khoé môi chậm rãi tràn ra.

 

Trong đầu ta vang lên một tiếng nổ ầm vang.

 

Tạ Vân Gián quả nhiên đã lừa ta, bệnh của y chưa hề khỏi.

 

Ta đánh rơi chén trà, nhặt lấy một mảnh sứ sắc bén, kề vào cổ tay.

 

Máu mang theo hương dược từ từ chảy, đút vào miệng Tạ Vân Gián.

 

Có lẽ m.á.u chảy quá chậm, y vẫn không hề động đậy.

 

Ta liền rạch sâu thêm một chút, để m.á.u chảy nhanh hơn một chút.

 

Mùi m.á.u khiến Tạ Vân Gián khẽ nhíu mày.

 

Khi Tạ Vân Gián mở mắt ra, điều đầu tiên y nhìn thấy chính là ta, với đôi tay đầy máu.

 

Không biết y lấy đâu ra sức lực, liền nắm chặt lấy tay ta.

 

Lông mày nhíu lại càng sâu hơn.

 

12

 

Tạ Vân Gián vốn luôn ôn hòa, nhưng khi ta giúp y trị bệnh lại nổi giận.

 

Y gắng sức chống dậy khỏi lòng ta, nắm chặt cổ tay ta đang chảy máu.

 

Giọng mang theo tức giận:

 

“Ai cho nàng làm vậy hả?”

 

Ta giãy giụa muốn rút tay ra, nhưng lại bị y siết chặt hơn nữa.

 

“Đừng nhúc nhích! Nàng đang chảy m.á.u đấy.”

 

Ta cũng rất tức giận, cố chấp nhìn y:

 

“Người đã lừa ta.”

 

Tạ Vân Gián không nói gì, lấy thuốc bột rắc lên vết thương cho ta, cẩn thận băng bó.

 

“Người chẳng phải đã khỏi rồi sao? Vì sao lại thổ huyết ra độc?”

 

Y đứng đó, lưng thẳng tắp, như nhánh trúc ngoài cửa sổ.

 

Cả người toát ra khí lạnh, nét mặt không chút biểu cảm mà nhìn ta.

Loading...