A Tự - 5
Cập nhật lúc: 2025-06-16 04:53:09
Lượt xem: 189
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Y nói: “Ta khỏe hay không, đều không liên quan đến người khác.”
Ta lắc đầu: “Không giống vậy, ta là dược nô, là để trị bệnh cho người.”
Tạ Vân Gián sắc mặt phức tạp, nhìn ta một lúc lâu rồi khẽ thở dài.
Sau đó hỏi ta: “Có đau không?”
Rõ ràng một khắc trước còn đang tức giận, khắc sau lại như chẳng còn giận nữa.
Tâm trạng thay đổi quá nhanh, ta nhất thời không kịp phản ứng.
Chỉ lắc lắc đầu.
Tạ Vân Gián rủ mắt, khẽ giễu: “Quả nhiên, kẻ vô tri mới không biết sợ.”
Ta nghe không hiểu.
Y thở dài: “Về sau, nàng chuyển vào ở trong viện của ta, chuyện gì không hiểu, ta sẽ từ từ dạy nàng.”
Ta vẫn không hiểu: “Tại sao người lại lừa ta?”
Tạ Vân Gián nhét một hũ thuốc mỡ vào tay ta:
“Ta không thích uống máu, nàng cũng đừng tự làm tổn thương mình nữa. Cảm thấy đau, thì chính là bị thương, hiểu chưa?”
Ta mơ hồ gật đầu: “Hiểu rồi.”
13.
Chuyển vào viện của Tạ Vân Gián, ta mới phát hiện thì ra y rất bận rộn.
Thường xuyên không ở nhà.
Nhưng bất kể trễ đến đâu, y đều sẽ về dạy ta học chữ.
May thay, ta học rất nhanh, chẳng mấy chốc đã nhận hết thiên tự văn.
Tạ Vân Gián còn khen ta thông minh.
Sau đó, y bắt đầu dạy ta đọc sách.
Kể cho ta nghe chuyện xưa, kể về Phong Hỏa hí chư hầu.
Tạ Vân Gián nói, Bao Tự là mỹ nhân, nhưng cũng là người có số mệnh khổ.
Người bày trò chọc giận chư hầu là Chu U Vương, thế mà tiếng xấu lại đổ hết lên đầu Bao Tự.
Ta nhíu mày: “Vậy thì ta không thích cái tên này nữa, người giúp ta đổi tên đi.”
Tạ Vân Gián vốn thông tuệ, vậy mà lần này lại nghĩ rất lâu.
“Gọi là An Lạc đi, vui vẻ, bình an, khỏe mạnh.”
Tạ Vân Gián vẫn sẽ phát bệnh, mỗi lần phát bệnh đều rất đau đớn.
Y không chịu uống m.á.u của ta.
Trong viện ngày nào cũng sắc thuốc.
Thuốc đen đắng, y vẫn có thể uống vào mà không đổi sắc mặt.
Thế nhưng, y vẫn sẽ thỉnh thoảng thổ huyết.
Ta hỏi Lâm thúc: “Máu… còn đắng hơn thuốc sao?”
Ông thở dài, trong mắt ánh lên tia nước: “Đại nhân là sợ cô nương chịu khổ.”
Trong lòng ta như có thứ gì đó nảy mầm.
Giống như một hạt giống, xuyên đất mà vươn lên.
Ta tha thiết muốn biết đó là gì.
Lật hết sách cũng chẳng thể hiểu được.
Nhưng ta không thích nhìn thấy y thổ huyết, cũng không thích thấy y nhíu mày.
Thế là, ta lén cho m.á.u mình vào thuốc của y.
Tạ Vân Gián rất thông minh, lần nào cũng phát hiện, lần nào cũng giận.
Y luôn vì chuyện ấy mà nổi giận.
14
Nhưng phần lớn thời gian, Tạ Vân Gián đều rất dịu dàng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeyd.net.vn/a-tu/5.html.]
Y rất thích dẫn ta ra ngoài.
Ở Dược cốc, ta bị giam trong viện; ở Thẩm phủ, ta cũng chưa từng bước chân ra khỏi cửa.
Chỉ cần dược nô nào dám vượt qua cổng viện, sư phụ sẽ chặt đứt chân hắn.
Giết gà dọa khỉ.
Ta rất sợ bước ra khỏi cửa viện.
Tạ Vân Gián cũng không ép buộc.
Nhất Phiến Băng Tâm
Chỉ là thi thoảng lại mang về cho ta vài món đồ chơi nho nhỏ thú vị.
Đèn hoa hình thỏ, kẹo hồ lô chua ngọt, trâm cài leng keng vang vọng.
Trong lòng ta dấy lên một tia khát khao, nhưng vẫn mang theo sợ hãi.
Hôm lễ Thượng Nguyên, bên ngoài viện vô cùng náo nhiệt.
Tạ Vân Gián mang đến một chiếc thang, dựng cạnh tường.
Y đứng trên tường, vươn tay về phía ta, giọng mang theo chút mê hoặc:
“An Lạc, có muốn xem thử không?”
Khi ta còn đang chần chừ do dự, bên ngoài viện vang lên tiếng cười nói rộn ràng.
Như bị ma xui quỷ khiến, ta đưa tay ra.
Nhưng nỗi sợ sâu tận trong lòng lại khiến ta muốn lùi bước.
Tạ Vân Gián lập tức nắm chặt lấy tay ta:
“Đừng sợ, có ta ở đây.”
Khi y nói ra những lời ấy, tim ta đập thình thịch, nhưng rồi lại kỳ lạ bình yên.
Ta cũng siết c.h.ặ.t t.a.y y, ngồi bên cạnh y trên tường.
Ngoài tường người người tấp nập, ai nấy trên mặt đều mang theo nụ cười.
Không xa còn có người đang biểu diễn phun lửa.
Ta chưa từng thấy bao giờ, thật mới lạ vô cùng.
Ta nhìn đến xuất thần, cũng học theo người xung quanh mà reo hò cổ vũ.
“Muốn xuống xem thử không?”
Ta vừa gật đầu nói được, y đã ôm lấy eo ta, dẫn ta nhảy xuống khỏi tường viện.
Vòng tay nơi eo còn lưu lại hơi ấm của y, vừa xa lạ, lại khiến lòng ta ngập tràn niềm vui không rõ tên.
Trên phố lớn người qua lại tấp nập, tiếng hò reo huyên náo, nhưng tim ta đập dồn dập đến mức lấn át cả âm thanh ấy.
15.
Tạ Vân Gián lại nổi giận rồi.
Lần này giận đến nghiêm trọng.
Ba ngày liền không gặp ta.
Ta mắt trông mong đứng chờ trước cửa phòng y, đợi y mở cửa.
Y đã nói sẽ đưa ta đi du xuân mà.
Thế mà vừa nói xong ngày hôm trước, hôm sau liền phát bệnh.
Lần phát bệnh này khiến y trông đáng sợ hơn bao giờ hết.
Người trong phủ thì thầm bàn tán, nói rằng đại nhân đã chịu đựng suốt bao nhiêu năm, lần này e là thật sự không qua khỏi.
Ta từng thấy không ít người chết, vậy mà giờ lại thấy sợ hãi.
Ta sợ y sẽ chết.
Liền lén cho hai bát m.á.u vào thuốc của y.
Tạ Vân Gián còn chưa kịp uống thuốc đã phát hiện.
Y giận đến mức tay cũng run lên, chẳng trách mắng gì, nhưng ta biết… y đã nổi giận.
So với việc y nổi giận mắng ta một trận, ta càng sợ hơn là khi y im lặng không đoái hoài gì đến ta.