Đôi khi, trong những cơn ác mộng, tôi vẫn mơ thấy đêm hôm đó—mơ thấy tên hung thủ xoay chiếc nhẫn bằng một tay ngay trước mắt mình.
Nhưng theo thời gian, nỗi ám ảnh ấy phai nhạt dần, tôi tưởng rằng mình đã thực sự thoát khỏi nó…
Tôi đã nghĩ rằng, nỗi đau năm xưa đã dừng lại ở đó.
Cho đến nửa năm trước.
Tôi lại thấy động tác đó một lần nữa.
Nửa năm trước, Cố Hoài Nghĩa bị tai nạn xe hơi, liều mình cứu tôi.
Anh ấy bị thương hai ngón tay.
Anh không để tâm, nhưng thấy tôi đau lòng đến mức khắp nơi tìm cách chữa, anh chỉ cười, an ủi:
“Chỉ là không linh hoạt như trước thôi, anh tập thêm là được.”
Tối hôm đó, hai chúng tôi ôm nhau ngồi xem TV trên ghế sofa.
Và rồi, tôi lại thấy động tác ấy.
Nói sao nhỉ—
Có những thứ, bạn tưởng mình đã quên sạch. Nhưng đến khi nó trở lại ngay trước mắt, mọi ký ức cứ thế tuôn về đầy đủ, rõ ràng đến từng chi tiết.
Động tác của anh ấy… trùng khớp hoàn toàn với động tác năm xưa tôi đã từng thấy.
Nhãn quan, tốc độ, tư thế, cách lăn chiếc nhẫn qua từng ngón tay…
Từng chút một. Giống hệt.
“Không thể nào!”
Giữa căn phòng tĩnh lặng, Lý Ngọc Anh đập mạnh xuống bàn, cả khuôn mặt đỏ bừng lên vì phẫn nộ, gào lên với tôi:
“Cô chỉ đang tìm cớ để thoát tội! Chỉ dựa vào một động tác mà khẳng định Hoài Nghĩa là hung thủ sao? Cô điên rồi!”
Tôi lặng lẽ nhìn bà—
Vô cảm, trống rỗng.
“Tôi đương nhiên không chỉ dựa vào một động tác.Nên tôi bắt đầu… xác minh.”
Vụ án g.i.ế.c người hàng loạt năm đó có 5 nạn nhân, xảy ra ở 4 thành phố khác nhau.
Tôi nhân cơ hội này nọ, lần lượt kiểm tra lại hành trình của anh ta tại từng thời điểm xảy ra án mạng.
Tất cả… trùng khớp hoàn hảo.
Tôi còn tìm thấy trong nhà một bản tóm tắt thông tin của vụ án g.i.ế.c người hàng loạt.
Anh ấy giải thích rằng đó là tài liệu nghiên cứu hồi học cao học, lúc tham gia hỗ trợ bào chữa cho nghi phạm.
Nhưng sau đó, tôi hỏi luật sư An, và được biết—Hoài Nghĩa đã bắt đầu sưu tầm tài liệu này từ năm hai đại học.
Sau vụ án đó, dư luận từng sôi sục tranh cãi.
Một số nhà tâm lý học phân tích rằng:
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/ai-la-ke-ham-hai-chong-toi/chuong-11.html.]
Hung thủ mang thù hằn sâu sắc với người khuyết tật, không cảm thấy mình đang làm điều ác, mà cho rằng mình đang “thanh lọc nhân loại.”
Tôi cố ý đưa anh ta đến một trung tâm chăm sóc người khuyết tật để làm thiện nguyện.
Dù anh ấy cố giấu, tôi vẫn cảm nhận rõ ràng được sự khó chịu và bực bội của anh mỗi khi tiếp xúc với những người ở đó.
Về sau, trong một khoảnh khắc buột miệng, anh ấy đã nói:
“Người khuyết tật là những sản phẩm thất bại của Thượng Đế… vốn dĩ không nên tồn tại.”
“Nhưng… chuyện đó thì chứng minh được gì?!”
Tiếng gào phẫn nộ của Lý Ngọc Anh xé tan màn đêm.
“Cô đang lấy kết quả để áp đặt nguyên nhân! Cô chỉ nhìn thấy những gì mình muốn nhìn thấy!”
Tôi lặng lẽ gật đầu.
“Bà nói đúng. Những điều đó chỉ là nghi ngờ. Điều thực sự khiến tôi chắc chắn… là một câu nói mà anh ta nói ra vào một đêm nọ.”
Giọng Lý Ngọc Anh bắt đầu run lên:
“Câu gì…?”
Tôi hít một hơi thật sâu, cố gắng nhớ lại thật rõ:
“Đêm đó cũng là một đêm mưa lớn. Anh ấy uống say bên ngoài, tôi đi đón. Trên đường về, tôi bất chợt quay sang hỏi: ‘Muốn ăn hoành thánh không? Có hành hay không hành?’”
“Đó là câu cửa miệng của mẹ tôi. Tôi không chắc anh ấy còn nhớ, nhưng theo sách tâm lý học, hung thủ của các vụ g.i.ế.c người hàng loạt thường rất thích hồi tưởng lại hiện trường gây án, nhấm nháp từng chi tiết, từng cảm giác.”
“Tôi và mẹ rất giống nhau, nên tôi ghé sát mặt lại gần, hỏi lại lần nữa.”
“Anh ấy nheo mắt nhìn tôi, ánh mắt xa xăm, rồi khẽ nói trong tiếng mưa: ‘Bà… chưa c.h.ế.t sao?’”
“Tôi hỏi lại: ‘Chết thế nào?’”
“Anh ấy đưa tay chỉ vào cổ tôi, nói:‘Ngay đây. Cắt… chảy máu…’”
Mẹ tôi… là nạn nhân duy nhất trong 5 người bị giết, c.h.ế.t vì mất m.á.u do đứt động mạch cổ.
Lý Ngọc Anh gục đầu xuống bàn, thở hổn hển, lưng run lên từng đợt.
“Không thể nào… Con trai tôi đã chết, đã bị cô g.i.ế.c c.h.ế.t rồi, giờ cô muốn nói gì mà chẳng được! Cô chỉ đang cố chối tội… chỉ muốn ngăn tôi đưa chứng cứ cho cảnh sát!”
Tôi dựa vào lưng ghế, giọng nhẹ như không:
“Cũng đúng phần nào. Bởi nếu tôi bị bắt, chắc chắn sẽ phải khai ra động cơ. Đến lúc đó, sự thật rằng Cố Hoài Nghĩa là kẻ g.i.ế.c người hàng loạt… sẽ bị phơi bày.”
“Mẹ à, cái livestream của mẹ tên là gì nhỉ? À, ‘Sự thật không thể bị chôn vùi’. Chẳng phải mẹ đến đây… là để tìm kiếm sự thật hay sao?”
Lý Ngọc Anh quay đầu, mắt đỏ rực, trừng trừng nhìn tôi.
Truyện được dịch và đăng tải bởi Diệp Gia Gia
Từ lần đầu gặp bà trong lễ tang—dù đau đớn tột cùng vì mất con—bà vẫn giữ được sự đoan trang, phong thái một nhà giáo bao năm.
Nhưng lúc này, gương mặt bà vặn vẹo, ánh mắt đầy hận thù, như thể muốn nuốt chửng tôi ngay tức khắc.
Tôi nhìn bà, ánh mắt lặng lẽ, pha lẫn thương hại:
“Với người ngoài, có thể chuyện này là một ‘phiên bản Rashōmon’—mỗi người một lời, chẳng ai biết đâu là thật. Nhưng với tôi—chỉ có một sự thật duy nhất.”
Tôi liếc nhìn ánh sáng lờ mờ bên ngoài cửa sổ, hít sâu một hơi.