Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

AI LÀ KẺ HÃM HẠI CHỒNG TÔI? - Chương 3

Cập nhật lúc: 2025-05-17 17:39:03
Lượt xem: 3,643

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/2qHvZf2dZJ

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

“Phải đó, nóng thế này mà mặc áo khoác dạ, không ngộp sao?”

 

Tôi cúi đầu, như cái xác không hồn, hoàn toàn không để tâm đến mọi chuyện xung quanh.

 

“Bà ấy đang đi về phía mẹ Diệu Diệu kìa.”

 

“Không lẽ lại tới đòi tiền mừng cưới à? Thế thì quá đáng quá rồi, đây đâu phải hỷ sự gì!”

 

Một đôi giày thể thao nữ màu xám hiện ra trước mắt tôi.

 

Mẫu giày cũ kỹ, bên hông còn có một miếng vá cùng màu, bám đầy bụi đất – như thể đang kể về một chặng đường dài đã đi qua.

 

“Con dâu, con còn nhận ra người mẹ chồng này không?”

 

Một giọng nữ khàn khàn, mang theo chút mỏi mệt, vang lên bên tai tôi.

 

Giọng nói ở rất gần.

 

Tôi chậm rãi ngẩng đầu.

 

Trước mắt là khuôn mặt của một người phụ nữ lớn tuổi.

 

Da bà khô và nhăn nheo, tóc điểm bạc, mí mắt sụp xuống nhưng ánh nhìn lại sắc bén kỳ lạ.

 

Giữa trời hè oi bức, bà mặc một chiếc áo khoác dạ mỏng không hợp thời tiết, một tay xách chiếc túi đen đã sờn bạc, tay kia cầm một chiếc cốc giữ nhiệt cũ kỹ.

 

“Tôi là Lý Ngọc Anh, mẹ chồng cô – người mà cô chưa từng gặp.”

 

Tôi trân trân nhìn bà, đầu óc như vừa được giật điện, những dây thần kinh mỏi mệt bắt đầu kết nối lại, dần dần nhận diện… Ánh mắt tôi bỗng mở to:

 

“Mẹ…?”

 

Lý Ngọc Anh chậm rãi gật đầu:

 

“Cô nhận ra là tốt rồi.”

 

Mọi người xung quanh bắt đầu xúm lại.

 

“Thì ra là mẹ anh Cố đến rồi, ôi, người tóc bạc tiễn kẻ đầu xanh, đau lòng quá… Mong bác bớt đau buồn.”

 

“Có người thân bên cạnh là tốt rồi, mẹ con nhà Diệu Diệu cũng đỡ cô đơn.”

 

Có người tốt bụng định giúp bà cầm túi và cốc, nhưng bà lắc đầu từ chối, rồi quay lại nhìn tấm di ảnh của Cố Hoài Nghĩa, sau đó ánh mắt như lưỡi d.a.o khóa chặt lấy tôi.

 

“Ngay khi nhận được tin con trai mình qua đời, tôi lập tức rời Cam Lan, không ngừng nghỉ mà chạy thẳng đến đây. Chỉ để nói với cảnh sát một câu.”

 

Ánh mắt bà như máy khoan xuyên vào tim tôi, giọng nói rắn rỏi, từng chữ như d.a.o cắt:

 

“Chính cô là người đã g.i.ế.c c.h.ế.t con trai tôi.”

 

Lý Ngọc Anh nói xong câu đó thì xoay người rời đi, không ai cản được.

 

Bà xuất hiện đột ngột.

 

Rồi biến mất cũng đột ngột.

 

Như thể đến đây chỉ để nói đúng một câu đó.

 

Mọi người ngơ ngác nhìn nhau rồi lần lượt đến an ủi tôi:

 

“Mẹ Diệu Diệu à, chắc bà cụ đau lòng quá hóa hồ đồ thôi, chị đừng để trong lòng nhé, giờ không thể vừa buồn lại vừa tức được đâu.”

Truyện được dịch và đăng tải bởi Diệp Gia Gia

 

“Phải đó, bà cụ ở quê, chắc không hiểu rõ chuyện, lại dễ bị người khác xúi bậy. Lát nữa bình tĩnh rồi nói chuyện lại là được.”

 

“Chứ mấy chị có bao giờ nghe thấy mẹ anh Cố đâu? Giờ người mất rồi mới xuất hiện, không khéo là đến tranh con giành nhà ấy chứ!”

 

“Không phải nghe nói, mà là chưa từng thấy luôn! Mẹ Diệu Diệu, vừa nãy bà ấy còn nói chưa từng gặp chị bao giờ, chị có chắc bà đó đúng là mẹ ruột của anh Cố không?”

 

Tôi không nói gì, người mềm nhũn, gần như không còn chút sức lực nào.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/ai-la-ke-ham-hai-chong-toi/chuong-3.html.]

 

Một cán bộ phường dúi vào tay tôi ly trà nóng:

 

“Thôi thôi, mọi người đừng hỏi nữa. Giờ điều quan trọng nhất là lo tang lễ cho chu toàn, để mẹ Diệu Diệu nghỉ ngơi chút, mấy chuyện khác tính sau cũng được.”

 

Tôi cúi đầu nhấp vài ngụm trà nóng, đầu óc dần tỉnh táo hơn.

 

Phải rồi.

 

Lý Ngọc Anh chính là mẹ ruột của Cố Hoài Nghĩa.

 

Tám năm trước, khi tôi kết hôn với anh, lần đầu tiên gặp bà là qua cuộc gọi video.

 

Năm Hoài Nghĩa mười lăm tuổi, bà ly hôn rồi bỏ lại tất cả, một mình lên vùng Tây Bắc dạy học. Từ đó mẹ con chia cách, nhiều năm không liên lạc.

 

Về sau, khi bố anh mất, Hoài Nghĩa cũng đã có chút điều kiện, khó khăn lắm mới tìm được bà, định đón về nuôi dưỡng lúc tuổi già.

 

Nhưng bà từ chối. Bà nói năm đó khi bước chân vào vùng núi, đã tự hứa với lòng mình: cả đời này không rời khỏi mảnh đất đó.

 

Mấy năm qua, Hoài Nghĩa chỉ đến tận nơi thăm bà được hai lần. Còn tôi, mỗi năm chỉ gặp bà một lần, qua cuộc gọi video ngắn ngủi vào sinh nhật của Diệu Diệu.

 

Lúc này đây, trong đầu tôi chỉ có sự rối bời và hoang mang tột độ.

 

Tôi không hiểu—người phụ nữ từng thề không rời Tây Bắc nửa bước, tại sao giờ lại bất ngờ vượt nghìn dặm tìm tới?

 

Tại sao lại nói ra câu đó với tôi?

 

Giữa cơn đau mất chồng, tôi có trăm mối nghĩ không thông…

 

Sau tang lễ, Lý Ngọc Anh không rời khỏi thành phố.

 

Bà ở lại.

 

Tất nhiên không phải ở căn hộ của tôi, mà là thuê một phòng nhỏ trong nhà nghỉ cũ gần nhà ga xe lửa.

 

Đêm khuya, trăng sáng treo cao, nhìn xuống nhân gian buồn vui trăm ngả.

 

Tôi ngồi một mình, vừa lau nước mắt vừa nhìn di ảnh của Hoài Nghĩa, trong lòng hạ quyết tâm:

 

Dù bà đến vì điều gì—

 

Vì con.

 

Vì tài sản.

 

Hay vì hiểu lầm nào đó.

 

Bà vẫn là mẹ chồng tôi, là bà nội của Diệu Diệu.

 

Tôi… không thể hoàn toàn làm ngơ với bà được.

 

Hôm sau, tôi thu xếp vài món đồ sinh hoạt, chăn gối, vỏ nệm… rồi sang gõ cửa nhà Tô Dược đối diện.

 

Anh ấy vừa thấy tôi, ánh mắt khựng lại một thoáng.

 

Vội vàng chỉnh lại tóc tai, quần áo.

 

Tôi khéo léo bày tỏ là cần anh giúp một việc, hỏi anh có rảnh không, tiện đường chở tôi một chuyến.

 

“Đương nhiên rồi.”

 

“Lúc nào tôi cũng sẵn sàng,” anh đáp, ánh mắt nhìn tôi đầy chân thành.

 

Tô Dược lái xe chở tôi và Diệu Diệu đến một nhà nghỉ nhỏ gần nhà ga.

 

Nhà nghỉ cũ kỹ, u ám, trước cửa treo một tấm biển bạc màu: [Lưu trú – 30 ngàn/ngày]

 

“Mẹ ơi, bà nội ở đây hả? Ở đây cũ quá… Hay mình rước bà về nhà ở đi mẹ?”

 

Diệu Diệu ngây thơ ngẩng đầu hỏi.

Loading...