Ái Thương - 15. Hết

Cập nhật lúc: 2025-09-09 04:26:28
Lượt xem: 516

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/6fTjxREp2d

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

25.

Khi , thấy Tống Hoài Nam và Dung Thâm đang chuyện, theo bản năng nép bức tường.

“Cậu về gì?” Tống Hoài Nam lạnh giọng chất vấn.

“Nơi cũng là nhà của .” Dung Thâm bình tĩnh.

Tống Hoài Nam nhạt: “Chẳng lẽ vì An Ninh?”

Không thấy Dung Thâm trả lời, Tống Hoài Nam tiếp tục ép hỏi: “Năm đó im lặng bỏ , giờ đột nhiên xuất hiện, đây là cố ý ?”

“Lúc đó thương nặng, để An Ninh buồn.”

“Giờ thì dám để An Ninh ?”

từng với An Ninh.”

“Vậy thì vĩnh viễn đừng cho cô . Nếu cô lừa dối, còn thể tha thứ ?”

Hạt Dẻ Rang Đường

“Đây cũng là lý do để An Ninh hiểu lầm rằng chính cứu cô ?”

sững tại chỗ.

Ghép những lời với những vết bỏng Dung Thâm, còn gì hiểu nữa? Năm đó, từ trong biển lửa cứu căn bản Tống Hoài Nam, mà là Dung Thâm.

Vì cứu thương nặng, sợ sẽ đau lòng nên mới chuyển .

Mùa đông năm chín tuổi, nhà hàng xóm cháy, lúc đang sốt nhà, cửa bố khóa, thể chạy ngoài, chỉ thể gào cứu trong sân.

Trước khi hôn mê, thấy xông . Khi tỉnh thì mặt là Tống Hoài Nam đầy tro bụi.

ngây ngô nghĩ là cứu , thế là trở thành cái đuôi của .

Đợi đến khi học xong cấp ba nhập ngũ, vốn theo, nhưng bố phản đối, bảo chịu nổi gian khổ. Tống Hoài Nam hãy chờ , chờ thăng chức sẽ đón theo quân.

Không ngờ, ân nhân cứu mạng mà luôn tưởng chẳng sự thật. vẫn luôn nghĩ đó là Tống Hoài Nam, mà cũng từng phủ nhận. Còn ân nhân thực sự thì mang thương tích cả đời, thật nực .

Đợi Tống Hoài Nam khỏi, mới bước .

“Em thấy ?” Dung Thâm căng thẳng.

Khóe môi nhếch lên: “Nếu tình cờ , định giấu em cả đời ?”

Dung Thâm cúi đầu: “Xin .”

Nước mắt rơi ngừng, chậm rãi bước đến gần , khẽ chạm cánh tay : “Còn đau ?”

Dung Thâm mỉm lắc đầu: “Đã đau từ lâu .”

“Đồ ngốc, ngay từ đầu cho em ?”

Dung Thâm nở nụ e thẹn y như hồi nhỏ: “Chỉ cần em sống , mãn nguyện .”

“Có thể kể cho em chuyện của ?” đau lòng ngốc .

Ban đầu còn định từ chối, nhưng sự ép hỏi của , vẫn kể sự thật.

Năm đó thấy kêu cứu, tìm cái rìu chặt mở cửa nhà . Lúc ngất, cõng chạy khỏi biển lửa. Ngay lúc lao , một cột nhà đổ xuống, lấy lưng che cho , may mà lớn phát hiện, đưa cả hai chúng đến bệnh viện.

Vết bỏng nặng, chỗ mưng mủ, cắt bỏ lớp da hoại tử.

Sợ đau lòng, cầu xin bố đừng sự thật cho .

lúc bố cử nước ngoài học tập, nghĩ y học nước ngoài tiên tiến hơn, liền đưa cả gia đình .

“Sau khi bố qua đời, đưa di vật của họ về nước, tin em theo quân đội, càng thấy cần thiết nữa.”

“Vậy nên định mang bí mật cả đời cho em ?” lườm một cái.

Từ nhỏ đến lớn, vẫn luôn như , lặng lẽ gánh hết, âm thầm hi sinh.

“Chỉ cần em sống , thấy vui .”

26.

Khi Tống Hoài Nam tìm đến, Dung Thâm đang bóc quýt cho .

“An Ninh, em thể ngoài một lát ?” Tống Hoài Nam ngập ngừng một lúc mới mở miệng.

còn kịp trả lời thì Dung Thâm lên tiếng : “Em .”

“Em sẽ ngay.” khẽ .

cùng Tống Hoài Nam bước ngoài, thấy Lôi Tiểu Cương nép sát bức tường, khi thấy , cả nó căng chặt .

“Con lời với dì An ?” Tống Hoài Nam xoa đầu thằng bé, nó liền co rụt cổ .

Lôi Tiểu Cương bước đến mặt , cúi đầu thật sâu: “Xin dì An.”

“Tại thế ?” sang Tống Hoài Nam.

“Là Tiểu Cương chủ động đến xin em.” Tống Hoài Nam thở dài, ánh mắt phức tạp.

“Anh cũng mới , chính Phương Phương dạy nó ném đá em. Ban đầu là em hủy dung, ngờ hỏng mắt em.” Tống Hoài Nam cúi đầu.

“Không của bố… của chú Tống. Chuyện là do cháu , cháu sẵn sàng chịu phạt.” Lôi Tiểu Cương dứt khoát.

“Chuyện qua lâu , truy cứu nữa. Sau phân biệt đúng sai.” thực sự buông bỏ.

Hơn nữa, đứa trẻ cũng khắc ghi bài học.

Xem như nể mặt bố ruột nó.

“Anh nhận nuôi Tiểu Cương, sẽ dạy dỗ nó thật .” Tống Hoài Nam nắm lấy tay thằng bé.

“Còn Phương Phương thì ?” Sau vụ việc, báo cảnh sát. Phương Phương bắt, nhưng đó chẳng còn tin tức gì. từng nghĩ chắc do Tống Hoài Nam can thiệp, nhưng xem .

“Cô đưa bệnh viện tâm thần, sẽ xuất hiện nữa.”

“Cô điên .” Tống Hoài Nam khó nhọc , “Cô thậm chí còn nhận Tiểu Cương.”

Lúc mới để ý đầu Tiểu Cương vết thương.

nó chỉ lạnh lùng đó, tỏ chút phản ứng.

“Anh xin điều chuyển công tác, sẽ đưa Tiểu Cương đóng quân ở tuyến bờ biển biên giới.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeyd.net.vn/ai-thuong/15-het.html.]

“Bảo trọng.” còn thể gì với .

Tống Hoài Nam : “Em thích vỏ ốc ? Đến lúc đó sẽ tìm cái nhất gửi cho em. Em sẽ luôn ở Kinh thành chứ?”

lắc đầu: “Không cần , nữa.”

đây em vẫn luôn mà.” Tống Hoài Nam vội vàng.

“Anh cũng , đó là đây. Còn bây giờ, cần.”

Ngày đầu tiên Tống Hoài Nam ở hòn đảo , từng về vỏ ốc. Vì bảo áp tai vỏ ốc thể thấy tiếng biển, nên cũng một cái.

Tống Hoài Nam từng tìm một chiếc vỏ ốc , đợi qua đó sẽ tặng .

khi tới nơi, thấy đem vỏ ốc tặng cho Phương Phương, rằng chồng Phương Phương hy sinh ngoài biển, vỏ ốc thể coi như một niềm an ủi cho cô .

Cũng từ khi đó, vị trí của Phương Phương trong lòng vượt qua .

Rõ ràng Tống Hoài Nam cũng nhớ tới chuyện , im lặng gì nữa.

“Chúng … thật sự còn cơ hội nào nữa ?”

“Sau đừng gặp .” trở phòng bệnh.

27.

Ngày Dung Thâm xuất viện, Tống Hoài Nam đưa Lôi Tiểu Cương rời .

và Dung Thâm quyết định khi tổ chức hôn lễ sẽ lên đường đến vùng Tây Bắc.

Nơi đó gió cát mịt mù, khí hậu khắc nghiệt, lúc mới đến ngày nào cũng chảy m.á.u cam. Dung Thâm ngày nào cũng chuẩn thanh nhiệt cho .

Tây Bắc thiếu thốn đủ bề, nhưng cứ đến dịp Tết, Dung Thâm luôn nghĩ cách kiếm quýt tươi, bóc sẵn đút cho ăn.

Chúng bám rễ ở Tây Bắc ba mươi năm, và cũng là ba mươi năm Dung Thâm lặng lẽ ở bên .

Mãi đến ba mươi năm , chúng cùng trở Kinh thành.

đại diện viện nghiên cứu lên nhận giải thưởng, Dung Thâm khán đài vỗ tay cổ vũ cho .

Ở đó, gặp một quen cũ.

Tống Hoài Nam.

Anh xe lăn, ống tay trái trống rỗng. Một quân nhân trẻ đẩy , thấy liền nhận ngay.

“An Ninh, lâu lắm gặp, em vẫn khỏe chứ?” Tống Hoài Nam mỉm chào hỏi.

kinh ngạc dáng vẻ phong sương của : “Anh…?”

“Lúc chặn ngư lôi gặp sự cố, coi như giữ mạng.” Tống Hoài Nam tự giễu.

“Bây giờ y học phát triển, thể lắp tay giả.” Dung Thâm bước tới nắm tay , bao nhiêu năm nay ngoài việc ở bên , còn đạt nhiều thành tựu trong y học.

Tống Hoài Nam lắc đầu : “Anh nửa đất , cần gì phí công, để phần cho lớp trẻ.”

Anh bàn tay và Dung Thâm đang đan chặt, khẽ hỏi: “Những năm qua, đối xử với em ?”

“Cậu…” Dung Thâm nghiến răng, kéo nhẹ tay . Quả thật càng lớn tuổi càng dễ nổi nóng, đây thế.

“Chúng , còn một trai một gái, tiếp nối sự nghiệp của vợ chồng .” Dung Thâm đầy kiêu hãnh.

lườm một cái.

“Người đẩy là con trai ? Trông dáng.”

Nghe , trai bước tới: “Chào dì An.”

ngạc nhiên trai: “Cháu là Tiểu Cương?”

Lôi Tiểu Cương nghiêm chào: “Cháu là Lôi Tiểu Cương, báo cáo với giáo sư An.”

“Tốt quá.”

Không ngờ bé nghịch ngợm năm nào nay trở thành một quân nhân xuất sắc.

“Sau khi trưởng thành, Tiểu Cương nhập ngũ, giờ là hải quân, kế tục con đường của .” Tống Hoài Nam giải thích.

“Rất .” gật đầu.

“Cái .” Tống Hoài Nam khó nhọc móc trong n.g.ự.c , Lôi Tiểu Cương lập tức giúp, lấy một chiếc hộp quen thuộc.

“Huân chương là của , tặng cho em.” ánh mắt Tống Hoài Nam tha thiết.

, trong lòng trào dâng nhiều cảm xúc, ngờ vẫn giữ nó bao năm.

Dung Thâm bóp nhẹ tay .

, thấy vỗ vỗ túi áo phồng lên, nhịn bật .

“Anh cứ giữ lấy .” đặt tay lên huy hiệu ngực, “ cái của riêng .”

“Con cái đang chờ chúng về ăn cơm, thôi.” Dung Thâm kéo , nhỏ giọng lầu bầu: “Sao em nhiều lời với thế, cả ngày nay còn với ngần câu.”

Anh còn ấm ức ?

lườm : “Ngày nào chúng chẳng ở bên , gì mà .”

“Cũng đúng.” Dung Thâm đắc ý, “Đi thôi, về bóc quýt cho em, quýt ngon lắm.”

cố ý nghiêm mặt: “Anh lén nếm ?”

“Tất nhiên, ngon thì tiếc chẳng cho em ăn .” Dung Thâm tỉnh bơ.

“An Ninh.” phía vang lên tiếng gọi của Tống Hoài Nam.

đầu, thấy đôi mắt ngấn lệ, mỉm vẫy tay: “Bảo trọng.”

“Giờ là ông già còn lóc, mất mặt.” Dung Thâm hừ một tiếng.

vạch trần chuyện năm ngoái lúc viêm ruột thừa nhập viện, còn cả di chúc.

“Chúng về nhà thôi.”

Chúng cùng bước trong ánh nắng ấm áp.

___Hết___

 

Loading...