Ái Thương - 9

Cập nhật lúc: 2025-09-09 04:20:26
Lượt xem: 490

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/6fTjxREp2d

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

15.

Cả quãng đường trở về kinh thành, Tống Hoài Nam tàu.

Đáng lẽ đơn vị mua cho vé giường , nhưng vì đó Lôi Tiểu Cương bệnh, lên tàu muộn suýt nữa mua vé.

Vừa xuống tàu, nhà họ Tống cho đón.

“Đến bệnh viện chỗ An Ninh.” Tống Hoài Nam lên xe dặn, ngả đầu ngủ .

Một ngày rưỡi qua, gần như chẳng chợp mắt, trong đầu chỉ quanh quẩn chuyện giải thích thế nào khi gặp An Ninh.

Đến khi tỉnh , phát hiện xe dừng cổng nhà.

“Chẳng bệnh viện ?” Anh nổi nóng.

Tài xế khổ sở: “ An tiểu thư xuất viện .”

Nghe , Tống Hoài Nam lập tức bật cửa xe, lao thẳng ngoài.

Nhà họ An ngay đối diện nhà họ Tống, chạy thẳng sang, đập cửa rầm rầm.

“An Ninh, An Ninh, về đây!”

Hạt Dẻ Rang Đường

“Ai đó?” một giọng đàn ông bực bội vang lên.

Nghe tiếng bước chân tới gần, Tống Hoài Nam vội chỉnh quần áo.

Cửa mở, lập tức cúi đầu: “Anh cả.”

Người mở cửa là An Hòa – trai của An Ninh. Gương mặt An Hòa hiện rõ vẻ chán ghét:

“Ai là của ? Đừng ở đây nhận bừa họ hàng. Không ngờ còn dám vác mặt tới.”

“Anh cả, em em sai, em hiểu lầm Ninh Ninh. Xin cho em gặp cô một , em rõ.”

An Hòa giơ nắm đ.ấ.m thẳng mặt , nghiến răng:

“Cậu còn mặt mũi nhắc tới Ninh Ninh? Hồi đó hứa với bố thế nào? Ninh Ninh thương nặng như , mặc kệ. Đây là cách chăm sóc hôn thê ?”

“Không …” Tống Hoài Nam vội lắc đầu, “Em An Ninh thương nặng.”

An Hòa lạnh: “Cậu là vị hôn phu, mà đến thương tích của Ninh Ninh cũng rõ?”

Tống Hoài Nam á khẩu.

“Cút . Đừng bao giờ bén mảng đến cửa nhà nữa. Thấy một , đánh một .” An Hòa phun thẳng một bãi nước bọt.

“Không! Em chỉ xin An Ninh. Xin cho em gặp cô .” Anh khẩn thiết dựa cánh cửa.

An Hòa nhạt: “Giờ mới hối thì muộn . Ninh Ninh sẽ gặp .”

“Em sẽ chờ. Chờ đến khi cô chịu gặp em.” Tống Hoài Nam như thề.

“Cậu chờ vô ích thôi. Ninh Ninh ở nhà.”

Tống Hoài Nam vẫn rời .

An Hòa mặc kệ, đóng sập cửa.

Tống Hoài Nam cứ cổng nhà họ An đến nửa đêm, cũng chẳng thấy An Ninh. Sau cùng bố Tống gọi về.

“Có tên Phương Phương gọi điện tìm con, năm cuộc . Cô là ai?” Bố Tống cau mày, nghiêm giọng, “Con vị hôn thê, giữ cách với phụ nữ khác. Nếu , An Ninh sẽ nghĩ gì, khác sẽ con thế nào?”

Tống Hoài Nam vội giải thích: “Phương Phương là vợ góa của đồng đội, giữa con với cô gì.”

Sắc mặt Bố Tống dịu đôi chút, nhưng vẫn nghiêm nghị: “Dù cũng giữ chừng mực. Sao con để ngoài điện thoại nhà ?”

Anh vốn định giải thích là từng cho Phương Phương , thì điện thoại đổ chuông.

“Con tự giải quyết .” Bố Tống dậy bỏ ngoài.

Quả nhiên là Phương Phương. Vừa tiếng Tống Hoài Nam , giọng cô nghẹn ngào:

“Anh Tống, khi nào về? Có em phiền lòng ? Hay thấy em với Tiểu Cương vướng víu nên mặc kệ con em ?”

Tống Hoài Nam thấy đầu nhói đau, cố nhẫn nại:

“Không . Chỉ là về nhà việc cần xử lý, mấy hôm nữa sẽ . Em cứ chăm sóc Tiểu Cương cho .”

“Đồng chí An về cùng ?”

Anh thấy câu hỏi kỳ lạ, nhưng nghĩ nhiều:

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeyd.net.vn/ai-thuong/9.html.]

“An Ninh là vợ , tất nhiên sẽ về cùng .” Giọng lạnh lùng.

Anh nhất định sẽ đưa An Ninh về.

“Em chỉ tiện miệng hỏi thôi. Nếu đồng chí An về, em sẽ dọn phòng khách .” Phương Phương khéo léo.

Nghĩ tới vết thương ở mắt của An Ninh, lòng nhói lên, đáp dứt khoát: “Không cần.”

đồ đạc cũng nhiều…” cô xong cắt ngang.

“An Ninh sẽ về ở trong phòng tân hôn. Trước đây chẳng em chuyển ? Anh bàn với đơn vị . Nhà họ Từ chỉ còn bà cụ già, đội sẽ thu hồi, em chuyển sang đó ở, cũng tiện bầu bạn với bà.”

Tiểu Cương còn khỏi hẳn…”

“Thì đưa khám.”

Phương Phương im lặng, Tống Hoài Nam dứt khoát gác máy.

Sau đó, luôn dõi theo phía nhà họ An, nhưng chẳng hề thấy bóng dáng An Ninh.

Cho tới chiều hôm đó, Bố Tống trở về, lạnh giọng:

“Đừng chờ nữa. Nhà họ An hủy hôn ước.”

Tống Hoài Nam bật dậy: “Tại ?”

“Bố cũng hỏi con tại .” Bố Tống chằm chằm , nghi ngờ: “Rốt cuộc con gì?”

Tống Hoài Nam cúi đầu, buồn bã kể bộ chuyện An Ninh thương.

“Hồ đồ!” Bố Tống chỉ thẳng mặt con trai, mắng: “Cho dù An Ninh là vị hôn thê, con cũng thể xử sự thiên lệch như thế. Phương Phương dám lấy đồ của An Ninh là sai. Con che chở cô tức là ép An Ninh chịu thiệt.

An Ninh thương nặng như thế, con chẳng ngó ngàng, bắt con bé tha thứ cho kẻ . Con thấy như thế là hợp lẽ ?”

Tiểu Cương chỉ là trẻ con, nó xin kỷ luật .” Tống Hoài Nam cố cãi.

“Kỷ luật kiểu gì? Nhốt một ngày thả ? Trẻ con điều là do lớn dạy dỗ sai. Đáng lẽ phạt cả nó!”

Thấy con trai vẫn tâm phục, Bố Tống lắc đầu:

“Con trai , con sẽ hối hận. Bố đồng ý hủy hôn ước. Từ nay hôn sự giữa con và An Ninh coi như chấm dứt.”

“Bố!”

“Nếu giỏi thì tự mà giành An Ninh.” Bố Tống xong, lưng bỏ , còn dung túng nữa.

16.

Cho đến ngày Tống Hoài Nam rời kinh thành, vẫn chờ An Ninh.

Anh hết kỳ nghỉ, mà Phương Phương thì ngày nào cũng gọi điện đến nhà họ Tống.

Người nhà họ Tống quấy nhiễu đến mức khó chịu, quát : “Cút cho .”

Anh đành cầu xin bố Tống giúp tìm tung tích của An Ninh.

Khi trở hải đảo, quá trưa, kịp về tới khu gia đình, Tống Hoài Nam thấy mấy chị dâu tán gẫu gốc cây, bàn chuyện về .

“Phương Phương với Doanh trưởng Tống chắc sắp thành đó.”

“Chứ còn gì, An Ninh , cô chẳng toại nguyện .”

“Giỏi thật, lấy chồng đầu là liên trưởng, nữa thì gả cho doanh trưởng, cao hơn .”

“Biết , bản lĩnh. Ngay cả vị hôn thê của Doanh trưởng Tống cũng đuổi .”

thì thấy Doanh trưởng Tống cũng chẳng gì, vì một ngoài mà bắt nạt chính vị hôn thê của , hừ.”

Nghe những lời đó, mặt Tống Hoài Nam đỏ bừng vì tức giận.

Anh tiến đến quát: “ với đồng chí Phương Phương trong sạch. Ai còn ăn lung tung thì cẩn thận nhốt kỷ luật.”

Mấy chị dâu sợ hãi, ngập ngừng dám lên tiếng.

Anh tiếp: “Đồng chí Phương Phương một nuôi con đủ khó khăn , đáng đối xử như . sẽ báo cáo với ủy ban, yêu cầu nâng cao tố chất quân tẩu.”

Sắc mặt mấy đổi, một chị dâu phục cãi: “Chúng sai , chính Phương Phương khoe sẽ đám cưới với , còn phát kẹo cho .”

đó, thằng Tiểu Cương cũng , chờ nó lấy thì sẽ đổi họ.”

Tống Hoài Nam sầm mặt: “Bôi nhọ quân tẩu là tội, thể tù đấy.”

“Chúng bừa, kẹo Phương Phương phát vẫn còn giấy gói ở nhà kìa.”

 

Loading...