Một tháng scandal, showbiz dường như lắng xuống, nhưng thật chỉ là tạm lặng.
Mỗi bài phỏng vấn, mỗi khung hình, mỗi xuất hiện của Tô Vân Lục Tĩnh Dao đều cắt nghĩa theo nhiều chiều.
Người họ quên .
Người tình cảm đó chỉ là nhất thời.
lớp sóng lặng, những điều vẫn hề tan .
“Chị Vân, đây là lịch show ‘Sao Kết Nối’,” — trợ lý đưa cho cô tờ giấy.
“Chị chỉ cần tham gia một tập thôi. Khách mời đặc biệt.”
Tô Vân cầm lấy, ánh mắt lướt nhanh qua danh sách khách mời.
Dòng thứ tư khiến tim cô khựng .
Lục Tĩnh Dao – diễn viên khách mời, khách surprise.
Cô ngẩng đầu:
“Ai sắp lịch ?”
“Bên nhà sản xuất là tình cờ thôi, chị đừng lo, phần phỏng vấn chung .”
Tô Vân chỉ . Cô hiểu rõ showbiz hơn ai hết — chẳng gì là “tình cờ”.
Mọi thứ đều sắp sẵn, như một màn kịch giữa ánh đèn.
Ngày , phim trường rực rỡ ánh sáng, nhưng trong hậu trường, khí căng như dây đàn.
Tô Vân đến sớm. Cô chọn ở góc khuất, nơi ánh sáng chỉ đủ chiếu lên đôi tay đang cầm cốc cà phê nóng.
Mùi cà phê quyện với hương phấn trang điểm, nồng nhưng dễ chịu lạ.
Cửa phòng chờ đối diện mở .
Tĩnh Dao bước .
Cô mặc váy trắng dài, tóc búi gọn, khuôn mặt nhẹ trang điểm.
Trong tích tắc, gian như chùng — bao nhiêu tháng im lặng bỗng tan trong một ánh .
Không ai gì.
Chỉ tiếng đèn flash ngoài , tiếng ê-kíp qua, và nhịp tim đập khẽ.
Tĩnh Dao khẽ gật đầu.
“Lâu .”
“Ừ.” — Tô Vân đáp, giọng bình tĩnh đến mức chính cô cũng ngạc nhiên.
“Em tin chị nhận show, em đoán kiểu gì họ cũng sẽ sắp .”
“Chị cũng đoán . nếu họ xem kịch, chị diễn .”
Ánh mắt hai chạm , một thoáng thôi, mà đủ để căn phòng chật chội bỗng trở nên vô biên.
Chương trình bắt đầu.
Ánh đèn sân khấu sáng rực, khán giả hò reo, MC như thể thứ đều hảo.
Phần của Tô Vân là talkshow chia sẻ về sự nghiệp — một phần an , đụng chạm.
Cô bằng giọng đều, điềm tĩnh, quá lạnh cũng quá thiện.
MC nở nụ :
“Và bây giờ, nhân vật đặc biệt mà chúng mời đến — một từng hợp tác ăn ý với cô Tô Vân!”
Cánh cửa sân khấu mở.
Tĩnh Dao bước giữa tiếng vỗ tay rào rào.
Ánh đèn phản chiếu lên gương mặt cô, sáng đến mức Tô Vân nheo mắt.
Khoảnh khắc , khí đổi.
Khán giả bắt đầu xôn xao. Máy lia sát khuôn mặt họ.
MC tươi :
“Hai từng cùng hợp tác trong bộ phim ‘Ánh Sáng Dưới Biển’. Lần gặp , chắc nhiều kỷ niệm nhỉ?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeyd.net.vn/am-thanh-cua-bien-trong-tim-em/chap-14-anh-den-va-mat-nuoc.html.]
Tĩnh Dao mỉm , ánh mắt hướng về Tô Vân:
“Kỷ niệm nhiều, nhưng em thích nhất là những cảnh nước. Cảm giác khi thật.”
“Thật?” — MC hỏi , cố giữ giọng tự nhiên.
“Ừ. Khi chị Vân em nước, em gần như quên mất ống kính.”
Cả trường im vài giây.
Ánh sáng rọi thẳng xuống chỗ hai .
Tô Vân khẽ nghiêng đầu, giọng dịu nhưng vững:
“Có lẽ vì lúc , chúng đều đang sống trong cùng một đại dương.”
Câu khiến cả trường như hút .
Khán giả yên, MC khựng , còn đạo diễn trong phòng điều khiển thì gần như nín thở.
Một giây im lặng, tiếng vỗ tay bùng lên.
Sau chương trình, mạng xã hội nổ tung.
Hashtag #ÁnhSángDướiBiểnLàThật leo top 3 chỉ nửa giờ.
Một clip cắt riêng cảnh hai sân khấu lan truyền khắp nơi — ánh mắt , dịu dàng mà giấu gì.
Trên Weibo, fan của cả hai chia sẻ , :
“Ánh mắt đó, thể gọi là diễn xuất.”
“Có thể họ , nhưng biển .”
Tô Vân tắt điện thoại, trong xe.
Đêm Thượng Hải dày, đèn xe hắt qua kính thành những vệt sáng trôi dài.
“Chị Vân, chị chứ?” — trợ lý hỏi khẽ.
“Ừ.” — cô đáp, nhưng giọng khàn nhẹ.
Cô qua cửa kính, thấy ngoài xa là quảng trường nơi bể nước nhân tạo — ánh xanh lấp loáng hệt như đầu họ gặp.
Đêm khuya, tin nhắn đến.
Là Tĩnh Dao.
Tĩnh Dao: “Lúc nãy, em thật.”
Tô Vân: “Chị .”
Tĩnh Dao: “Cảm ơn vì diễn.”
Tô Vân: “Vì em, chị quên mất diễn thế nào .”
Dòng tin nhắn dừng ở đó, nhưng dường như cả hai đều kết thúc.
Một phút, hai phút...
Tĩnh Dao: “Mai em bay về Bắc Kinh, thể ghé thủy cung nữa ?”
Tô Vân: “Sáng mai sáu giờ, khi ai đến. Chị sẽ ở đó.”
Sáng sớm. Thủy cung vắng, chỉ nhân viên đang mở đèn.
Những tia sáng đầu ngày xuyên qua lớp kính, phản chiếu thành những vệt xanh rung rinh.
Tô Vân chờ, trang điểm, chỉ mặc áo sơ mi trắng và quần jean.
Cô đặt tay lên mặt kính, làn nước sâu.
Một bóng xuất hiện bên .
Lục Tĩnh Dao, trong chiếc áo khoác mỏng, tóc rối vì gió.
Hai cách bởi tấm kính dày, nhưng ánh mắt gặp .
Không ai gì. Không cần.
Tô Vân khẽ mỉm , môi động nhẹ: “Biển vẫn còn đây.”
Tĩnh Dao gật đầu, cũng tiếng, chỉ đáp bằng môi: “Và chị cũng .”
Giữa họ, lớp kính mỏng phản chiếu ánh sáng xanh — thứ ánh sáng từng nối họ trong phim, giờ đang nối họ trong đời thật.
Bên ngoài, mặt nước khẽ gợn, như thể biển cũng họ đang .