Âm Thanh Của Biển Trong Tim Em - Chap 15 – Giữa Ánh Sáng Và Bão Tố

Cập nhật lúc: 2025-11-04 13:06:33
Lượt xem: 0

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/Lf9NukroY

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Buổi sáng ở thủy cung như một giấc mơ trong trẻo.

Tô Vân về nhà, lòng nhẹ như buông cả thế giới.

— chỉ vài giờ , giấc mơ kéo xuống đáy bởi một tin nhắn duy nhất.

Tin nhắn từ trợ lý đến giữa trưa:

“Chị ơi, mạng đang ảnh chị ở thủy cung... với Lục Tĩnh Dao.”

Tô Vân sững .

Ngón tay cô run nhẹ khi nhấn mở đường link.

Tấm ảnh mờ, nhưng vẫn đủ nhận — bóng dáng hai , ánh xanh phản chiếu mặt kính, tay cô đặt lên đó, còn Tĩnh Dao thì ở bên , mỉm .

Một bức ảnh tưởng vô hại, nhưng trong thế giới showbiz, chẳng gì là “vô hại”.

cần đoán cũng nguồn ở : từ camera an ninh của khu thủy cung, hoặc từ một nhân viên mua chuộc.

Bình luận bài đăng đầu tiên nhanh chóng bùng lên:

“Lại diễn trò quảng bá phim ?”

“Hai rút kinh nghiệm nhỉ, scandal nguội hot lên?”

“Đẹp thì thật nhưng mà mệt mỏi.”

Có vài comment dịu dàng hơn, nhưng nhanh chóng chìm giữa làn sóng mỉa mai.

Cuộc gọi từ phòng quản lý vang lên lúc 1 giờ chiều.

Giọng nữ điều hành vang đều đều, lạnh như bản hợp đồng:

“Chị Tô, công ty đề nghị chị tạm dừng bộ hoạt động truyền thông. Không phản hồi, đăng bài, liên hệ với Lục Tĩnh Dao bất kỳ hình thức nào.”

Tô Vân khẽ nhắm mắt.

hiểu.”

“Tốt. À, và chị nhớ — đừng tự ý . Cánh báo chí đang săn tin. Nếu chị cần ngoài, hãy báo với chúng .”

Cuộc gọi kết thúc.

Âm thanh máy lạnh trong phòng bỗng trở nên chói tai.

Tô Vân đặt điện thoại xuống, tự hỏi từ khi nào, đời kiểm soát bằng từng thở như .

Buổi tối, cô mở điện thoại.

Khung chat với Tĩnh Dao vẫn đó, im lặng suốt cả ngày.

Ngón tay cô gõ dòng chữ:

“Em ?”

khi định nhấn gửi, màn hình hiện lên thông báo: “Người dùng bật chế độ riêng tư. Tin nhắn thể gửi.”

Tô Vân nhạt.

Đó là Tĩnh Dao chặn cô, mà là công ty của cô bé can thiệp — kiểu bảo vệ phổ biến trong giới, khi nghệ sĩ đang dính scandal.

Cô đặt điện thoại xuống bàn, dựa ghế.

Bên ngoài cửa sổ, mưa bắt đầu rơi.

Ở phía bên thành phố, Tĩnh Dao trong phòng họp.

Bàn gỗ dài, ánh đèn trắng phản chiếu lên gương mặt cô, nhợt nhạt vì thiếu ngủ.

Giám đốc truyền thông , giọng khô khốc:

“Tĩnh Dao, em cần đăng bài đính chính. Nói rằng buổi gặp chỉ là trùng hợp, và hai còn liên hệ gì.”

đó là dối trá.” — Tĩnh Dao ngẩng đầu.

“Em mà.”

“Chúng cần giữ hình ảnh cho em. Nếu để khán giả tin chuyện đó, em sẽ mất nhãn hàng, mất hợp đồng. Em nghĩ chị Tô thể bảo vệ em khỏi dư luận ?”

Lời đó như lưỡi d.a.o lạnh cắm tim cô.

“Em cần bảo vệ. Em chỉ thật.”

Giám đốc nhạt:

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeyd.net.vn/am-thanh-cua-bien-trong-tim-em/chap-15-giua-anh-sang-va-bao-to.html.]

“Showbiz cần ‘thật’. Nó cần ‘an ’.”

Đêm đó, hashtag #TôVânLụcTĩnhDao leo lên top 1.

Hàng trăm bài báo thả tiêu đề giật gân:

“Tình cũ tái hợp?”,

“Cặp đôi thị phi gặp giữa scandal cũ.”

Người m.ổ x.ẻ ánh mắt trong tấm ảnh, so sánh nụ , dựng cả “timeline tình cảm” của họ.

Trong bóng tối, Tô Vân vẫn mở mạng .

Không vì tò mò — mà vì sóng đang đến , và khi nào nó sẽ nhận chìm cả hai.

Giữa cơn mưa bình luận, một tin nhắn nặc danh đến từ tài khoản lạ:

“Chị, đừng tin công ty em. Họ định dùng scandal để PR cho phim mới. Em ép im lặng.”

Không cần ký tên, Tô Vân cũng ai gửi.

Dòng chữ ngắn thôi, nhưng khiến cô nghẹn nơi cổ.

“Tĩnh Dao…” — cô khẽ gọi tên trong bóng tối, như gọi một giấc mơ tan.

Hai ngày , một sự kiện điện ảnh lớn diễn .

Tô Vân vẫn yêu cầu xuất hiện, để chứng minh cô “” — như một phần của chiến dịch xoa dịu dư luận.

Cô bước lên t.h.ả.m đỏ, đèn flash lóe sáng như sấm.

Cô mỉm , cúi đầu, giơ tay chào — động tác hảo đến mức ai nhận bên trong, cô đang run.

, giữa biển , cô thấy một dáng quen thuộc ở xa xa: Lục Tĩnh Dao, cũng mặc váy đen, bước giữa ống kính.

Ánh mắt họ chạm trong một thoáng — chỉ một giây thôi, nhưng đủ khiến cả hai dừng bước.

Không lời chào, cử chỉ.

Chỉ là một cái – như tín hiệu ngầm: “Chị đừng sợ.”

Sau buổi lễ, truyền thông lập tức đăng ảnh “tình cờ chạm mặt” của hai .

Báo chí dậy sóng.

Công ty Tô Vân gửi thông cáo, nhấn mạnh: “Không liên quan, chỉ là trùng hợp.”

đêm đó, bài đăng của Tĩnh Dao, một bình luận nổi bật lên hàng đầu — từ ai, chỉ vỏn vẹn hai chữ:

“Biển sâu.”

Và một trái tim xanh.

Fan cũ của họ hiểu ngay.

Bình luận chẳng khác gì lời hẹn thầm kín: “Chúng vẫn ở đó, biển sâu, nơi ai chạm tới.”

Đêm khuya.

Điện thoại của Tô Vân rung lên.

Màn hình hiện tên — nhưng cô ai gọi.

“Chị …” — giọng Tĩnh Dao nhỏ, khàn, như gió lướt qua ống .

“Em mệt lắm. Em sợ sắp chịu nổi.”

“Đừng .” — Tô Vân khẽ thì thầm.

“Em đang ở ?”

“Trên ban công. Có thể thấy sông. Nước đen nhưng ánh phản chiếu của đèn cầu. Em nhớ thủy cung quá.”

“Biển vẫn ở đó. Dù họ tắt hết đèn, chị vẫn tìm em.”

Tĩnh Dao khẽ, nghèn nghẹn:

“Vậy chị hứa nhé. Khi sóng qua, chị vẫn sẽ ở đó?”

“Ừ. Chị hứa.”

Ánh sáng điện thoại hắt lên khuôn mặt Tô Vân.

Bên ngoài, mưa ngừng, nhưng trong lòng cô, sóng vẫn còn.

Sóng của dư luận, sóng của tình yêu, và cả sóng trong đôi mắt bao giờ yên.

Loading...