Tôi cảm động, lòng dịu xuống.
Một món quà từ xa, tuy chẳng lớn, nhưng tình cảm là điều quan trọng.
Nghĩ , nghĩ lẽ thể bỏ qua những lời khó lúc nãy.
Tôi nhận lấy túi quà mà em đưa.
Không ngờ mở …
Một mùi khắm nồng nặc như nước tiểu lâu ngày phả thẳng mặt.
Bên trong túi là một đống chất lỏng vàng khè bốc mùi nồng nặc, cùng với những quả trứng vỏ vỡ nát, chìm lẫn trong thứ nước đó.
Mắt hoa lên, mũi lộn ngược.
Tôi từng thấy thứ gì ghê tởm đến .
Tay run lên, vô thức buông túi xuống.
Toàn bộ thứ bên trong lăn tràn tấm thảm lông đắt tiền giữa phòng khách.
“Aaaaaa!!!!!!!”
Tôi còn kịp phản ứng, Vũ Khiết bật dậy khỏi sofa, đẩy một cái thật mạnh lao tới.
Cô quỳ sụp xuống, hai tay điên cuồng lùa nhặt đống trứng bốc mùi đó .
“Trứng của ! Chị mù ?! Đồ quý thế mà chị cũng dám làm đổ?!”
Cả căn nhà lúc ngập tràn mùi khai hôi và tanh tưởi.
Tôi suýt nôn , bịt mũi lùi mấy bước, nép bên cửa sổ mới thở nổi.
Thứ nước vàng vàng, nổi bọt lăn tăn … chẳng cần xét nghiệm cũng là…
vẫn cố níu chút hy vọng, dám tin sự thật.
“Vũ Khiết… trong túi đó… rốt cuộc là gì ?”
Vũ Khiết nhặt trứng trừng mắt :
“Chị sống đến giờ mà từng thấy trứng ngâm nước tiểu trẻ con ?! Phụ nữ như chị mà ngoài đường cũng hổ giùm đấy!”
“Trứng… nước tiểu trẻ con?” Tôi lắp bắp.
Vừa thấy Vũ Khiết định dùng tay quệt đám nước thảm, hét lên:
“Vũ Khiết, đừng! Đừng chạm nữa! Dơ lắm! Để nhân viên vệ sinh dọn !”
Dù là thứ gì, cũng thể chịu nổi cảnh tượng mắt.
Vũ Khiết hừ lạnh, liếc một cái đầy khinh bỉ nhặt trứng lầm bầm:
“Tôi thấy chị đúng là đầu óc rỗng tuếch. Không chồng chị xui xẻo cỡ nào mới rước về loại đàn bà chỉ phá hoại, chẳng tí mắt nào.”
Vì nhặt hết nước, Vũ Khiết bắt đầu quanh phòng khách.
Ánh mắt cô dừng ở tủ trưng bày đồ cổ quý giá của .
Chưa kịp ngăn , cô tay lau sạch, hùng hổ chạy đến.
Dọc đường để dấu vết lấm lem vàng khè khắp sàn nhà.
Cô cầm một chiếc đĩa sứ cổ quý hiếm, định múc nước tiểu thảm cho túi.
“Toàn là nước tiểu trẻ con năm tuổi đó, là tinh hoa, thể lãng phí!”
Nói , cô dùng ngón trỏ quệt lấy một ít nước thảm, cho thẳng miệng, mút lấy mút để như đang thưởng thức đặc sản.
Tôi nôn thốc nôn tháo, nôn đến trời đất cuồng mà vẫn bịt mũi, lao tới giật lấy cái đĩa trong tay Vũ Khiết.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/an-chao-da-bat-bugp/chuong-3.html.]
Cuối cùng thì nhóm nhân viên vệ sinh cũng tới, đeo tận ba lớp khẩu trang, nhanh chóng nghiền nát bộ đám trứng, nhét túi rác vứt luôn thùng.
Tôi còn hiệu, quăng cả tấm thảm đắt tiền luôn.
Vũ Khiết cảnh đó mà sững sờ, đơ tại chỗ như mất hồn.
Cho đến khi thấy thùng rác sắp đẩy khỏi nhà, em mới giật hét lên, nhào tới ôm lấy buông:
“Trứng quý như mà chị nỡ vứt ?! Mấy còn là ?!”
Tôi bắt đầu thấy mất kiên nhẫn.
“Chẳng em bảo tặng chị ? Đã là quà, thì chị xử lý thế nào chẳng quyền của chị ?”
Không ngờ câu khiến Vũ Khiết phát điên hơn nữa.
“Phi!”
Em gào lên:
“Ai là của chị? Chúng chỉ mang đến cho chị xem cho , cho chị ăn một hai quả, chị mừng rỡ là may , còn ôm trọn cả túi? Mơ quá ha!”
“Chị đây là thứ dùng tiền cũng mua ? Một quả mà bán một triệu cũng đắt đấy!”
Tôi đưa chân đẩy mạnh thùng rác đến mặt cô :
“Vậy , chị ăn quả nào cả. Em mang quả chị định ăn về, trả chị tiền , chị bán rẻ tám trăm nghìn thôi, giờ chuyển khoản liền ?”
Vũ Khiết mặt đỏ bừng, mắt long sòng sọc như ăn tươi nuốt sống:
“Tôi với chị nữa! Chị gọi chồng chị đây, để xem chị phí phạm thứ quý giá thế nào! Để trứng ngâm nước tiểu đồng tử đáng giá cỡ nào!”
Tôi còn sức để đấu khẩu với cô nữa.
Chịu hết nổi, thẳng:
“Vũ Khiết, chị từng nghĩ cuộc gặp của chúng sẽ trở thành như thế .”
“Trong lòng chị, em vẫn là cô bé mang bánh bao đến cho chị năm nào. Em là một đứa trẻ , nên chị mới đối xử với em.”
“ giờ em thực sự… chị nhận nổi nữa .”
Tôi cứ tưởng những lời gan ruột như , Vũ Khiết sẽ tỉnh táo .
Không ngờ em như điên:
“Trời ơi, chị ngu ? Một cái bánh bao cũng khiến chị cảm động rớt nước mắt ?”
“Cho chị luôn nhé, nhà em bán bánh bao, em bảo diễn một chút để lừa mấy đứa như chị, cái loại ngu mà nhiều tiền. Ai ngờ chị tin sái cổ thật!”
“Giờ chị cũng cắt tài trợ , em gì đó.”
“Hồi học cấp ba, chị cho em ba ngàn tháng, lên đại học vẫn chỉ cho ba ngàn.”
“Ba ngàn thì làm gì? Người gì keo kiệt đến thế là cùng! Sao c.h.ế.t cho đỡ tốn mấy đồng lẻ đó luôn ?”
“Người xe sang nhà lầu, còn em thì ? Mỗi tháng ba ngàn tiền sinh hoạt, em dám đường luôn đó ?!”
“Giờ chị còn định cắt luôn tiền đó?! Chị còn là ?!”
…
Đây là điên thật .
Không còn cách nào khác để giải thích nữa.
Không một tỉnh táo nào thể những lời như với hỗ trợ suốt ba năm trời.
Giọng trở nên lạnh băng:
“Chị cho em cơ hội cuối cùng. Hoặc em xin vì những lời và mỗi tháng gửi bảng điểm, hoặc từ nay chị gửi thêm bất kỳ đồng nào.”