Vừa dứt lời, khóe mắt liếc thấy bụng của Vũ Khiết.
Hơi nhô lên.
Một ý nghĩ khủng khiếp loé lên trong đầu .
“Vũ Khiết… thật cho chị , bây giờ kết quả học tập em ? Hay là… em còn học nữa?”
Vũ Khiết lườm như thể thần kinh:
“Học hành gì quan trọng? Em thấy chị đúng là học nhiều đến đần . Con gái bây giờ ai còn cần lên đại học?”
“Ngày xưa em lời dụ dỗ của chị mới học đại học.”
“Cho chị luôn, em thai sáu tháng, chồng em , nhất định là con trai!”
Giọng cô đầy tự hào.
Còn tim thì như xé vụn.
Tôi từng tin rằng đứa bé dốc lòng nuôi dưỡng, sẽ ngày tung cánh bay cao, tự do như chim trời.
Không ngờ em tự vứt bỏ tương lai, lựa chọn làm khi vẫn đang độ tuổi học hành.
Tôi đau lòng đến mức thể thốt nổi lời.
trong mắt Vũ Khiết, nỗi đau của chỉ là tiếc tiền.
Em bĩu môi, lườm một cái:
“Chị nhỏ nhen thật đấy. Em là đang mang thai con trai đó!”
“Sau thằng bé sẽ tiền đồ sáng chói, mấy chục vạn chị bỏ chẳng là cái thá gì. Đợi nó lớn , nó trả chị còn nhanh hơn chớp mắt!”
“Còn giờ thì mời chị biến , cút khỏi mắt em!”
Tôi thể nào tiếp tục thêm bất kỳ lời nào từ miệng con gái mà từng nuôi nấng bằng tất cả chân tình nữa.
Tôi chỉ còn cách liều mạng đẩy Vũ Khiết khỏi cửa.
đúng lúc đó.
Một đôi nam nữ lao thẳng nhà, hung hăng xô ngã sang một bên.
“Tao thấy mày tạo phản thật đấy! Dám động con tao, tao g.i.ế.c sạch cả nhà mày, tin ?!”
Một gã đàn ông hói đầu gí sát mặt , thở mùi rượu và tỏi phà thẳng mặt.
Miệng đầy răng ố vàng, chỉ thiếu chút nữa là dính da .
“Còn dám cuỗm tiền nhà tao? Con đàn bà rẻ rách! Gom tiền chuẩn đầu thai chắc?!”
“Bốp!”
Tôi vung tay, tát thẳng mặt .
“Anh điên ?!”
Vũ Khiết hoảng hốt, giậm chân liên tục lao lên ôm chặt lấy gã hói.
Em trừng mắt đầy giận dữ, nhưng ngay giây hờ hững đẩy như cái giẻ lau.
Tôi mặc kệ bọn họ là ai, quan hệ gì với Vũ Khiết cũng còn quan trọng.
Căn nhà sạch sẽ của giờ tan hoang trong mùi khai, từng dốc lòng giúp đỡ trở thành một con bé bỏ học, chửa hoang và nổi loạn.
Một gã đàn ông xa lạ thì tùy tiện xông nhà mắng chửi…
Tôi chỉ còn một việc duy nhất cần làm: gọi cảnh sát.
Tôi đuổi sạch bọn khỏi nhà.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeyd.net.vn/an-chao-da-bat-bugp/chuong-4.html.]
Và tự tát vài cái vì mù quáng rước lấy đống rác .
“Tôi thấy các điên hết ! Con bé học hành mười mấy năm, cuối cùng chỉ để ôm một thằng đầu heo như ?!”
Gã đàn ông tức đến phát điên, lao lên định đánh thì một đàn bà tuổi kéo .
“Con đàn bà c.h.ế.t tiệt ! Có tí tiền mà tưởng giỏi? Mồm miệng thúi hoắc! Tao video , đăng lên mạng cho 20.000 fan của tao xử lý mày, xem mày còn sống nổi !”
Gã giơ điện thoại, khoe tài khoản “hot” của với ánh mắt đầy hăm dọa, như thể đang tuyên án tử cho .
Vũ Khiết thì vuốt bụng, mặt đầy đắc ý:
“Anh ơi, đừng tức giận kẻo ảnh hưởng đến sức khỏe. Đừng đôi co với cô , chờ chút livestream, cho thiên hạ thấy bộ mặt thật của cô , xem cô còn dám ngẩng đầu !”
Nói , em làm nũng nép gã đàn ông, tay khoác chặt lấy tay , đầu tựa lên vai.
Cảnh tượng khiến ghê tởm đến mức buồn nôn.
Tôi liếc đồng hồ.
Cảnh sát chắc còn mười phút nữa mới đến.
Còn bọn họ thì vẻ định bám trụ trong nhà đến cùng.
“Này cô gái, sống ở đời thể như cô .”
Một phụ nữ trung niên uốn tóc xoăn, nghiêng đầu lườm .
Nghe giọng bà , lập tức nhận : chính là Vũ Khiết, từng gọi điện chửi như tát nước.
“Con dâu làm gì với cô? Cô cắt tiền, ném quà, trong khi nó đang mang thai mà vẫn lặn lội đường xa đến thăm cô! Cô còn chút lương tâm nào ?!”
Tôi sững .
Ra … Tất cả chỉ là một vở kịch.
Ngay từ đầu, để giả vờ còn đang học, Vũ Khiết bịa chuyện bà là ruột để vòi tiền.
Tôi lạnh giọng, mở điện thoại, kéo lên danh sách chuyển khoản:
“Bà làmẹ chồng Vũ Khiết , bà còn nhớ gì ? Tôi cho tiền là để tài trợ Vũ Khiết học.”
“Suốt mấy năm nay, tháng nào cũng chuyển đều đặn ba ngàn tệ, kể mỗi dịp lễ Tết đều chuyển mười mấy, hai chục ngàn làm quà.”
“Nhà bà ăn bao nhiêu tiền từ ? Vẫn còn đủ no ?”
Tôi cố ý dùng giọng mỉa mai, khiến Vũ Khiết mặt đỏ bừng, cúi gằm nổi một lời.
“Ai… ai là ăn ? Chị đừng chuyện khó như !”
Em quen dịu dàng từ đến giờ, đầu tiên thấy lạnh lùng và châm chọc, liền mất phương hướng.
Có vẻ em cho rằng là dễ điều khiển, bây giờ mất quyền kiểm soát, rõ ràng khiến em hoảng loạn.
“Tiền đó tụi em… sẽ trả hết! Em đang mang thai con trai mà!”
Ai ngờ bà chồng bỗng giận tím mặt, giậm chân đùng một cái, vung tay tát mạnh mặt Vũ Khiết:
“Chát!”
“Đồ tiền đồ! Ai trả? Đây là đầu tư!”
“Con đàn bà rẻ rách, mở miệng đòi trả tiền?! Còn trả thì tự mày trả, đừng lôi con tao !”
Vũ Khiết ôm mặt, dám thở mạnh.
Nhìn cảnh tượng đó, khẩy một tiếng:
“Hai kẻ ngu đẻ một đứa con… Cái gọi là ‘tương lai’ của nó, còn bằng ném cho chó gặm!”
Tôi định rời , để chuyện giao cho cảnh sát giải quyết.