Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Ăn thai nữ - Chương 4

Cập nhật lúc: 2025-06-26 13:19:30
Lượt xem: 165

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/4VQydWuR98

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

23

 

“Vì sao lại ăn mấy thứ đó?”

 

Tôi hỏi anh Bảo hàng xóm.

 

Phải rồi… cuối cùng tôi cũng nhớ ra. Nhớ lại cái ngày hôm đó, tôi đã thấy gì.

 

Tôi nhớ ra mẹ và thím tôi ăn cái gì.

 

Kỳ lạ là… tôi lại chẳng còn thấy sợ nữa.

 

Tôi nhớ rõ hình ảnh đứa bé gái hôm đó — đỏ hỏn, mềm nhũn — bị nấu trong nồi.

 

Nhưng chẳng còn cảm giác muốn ngất như trước kia.

 

Tôi nghĩ chắc tại tôi lớn rồi. Tôi là con trai mà.

 

“Chuyện nhỏ,” Bảo vừa nghịch đất vừa trả lời tỉnh rụi. “Muốn ăn thì ăn thôi.”

 

“Tôi vẫn không hiểu. Ăn… để làm gì? Có ích gì à?”

 

Một đứa bé trai khác chen vào:

 

“Biết chứ! Để mẹ sinh con trai!”

 

Tôi ngập ngừng nói:

 

“Nhưng mà… cô bé đó cũng là người mà, giống như tụi mình…”

 

Lời vừa dứt, mấy đứa kia đều dừng tay, nhìn tôi đầy tò mò. Như thể tôi vừa nói ra điều gì kỳ lạ lắm.

 

“Cậu vừa nói cái gì vậy? Ai dạy cậu thế?”

 

Tôi ấp úng, không trả lời nổi. Tôi… không biết vì sao lại thốt ra câu đó nữa.

 

“Con gái á? Không phải người đâu. Là thuốc đó! Thuốc giúp mẹ sinh con trai!”

 

“Mấy đứa đó còn nhỏ thì là thuốc, lớn lên thì là heo, là chó. Chứ làm sao là người được!”

 

“Cậu lấy đâu ra lý lẽ kiểu đó? Lợn nhà cậu nói à?”

 

Tôi bị kẹt giữa vòng vây. May mà thằng Bảo kéo tôi ra khỏi cuộc chiến.

 

Tôi lí nhí hỏi nó:

 

“Nhưng mẹ với thím Hai ăn thuốc rồi… vẫn không sinh được con trai mà?”

 

Thằng Bảo gãi đầu:

 

“Ờ thì… chắc phải ăn nhiều lần mới hiệu quả. Nhà tao ăn hoài, mới ra được một mình tao đấy.”

 

“Bà tao bảo, hồi xưa đói kém, nhiều người ăn chính con gái mình xong thì… sinh được con trai. Mẹo này là truyền lại từ đời đó đó…”

 

24

 

Chị hai được chọn làm Thần nữ.

 

Tôi nghe tin thì chị đã bị đưa đi rồi.

 

Tôi cuống cuồng hỏi mẹ, hỏi bà, cứ quấn lấy hai người để tra hỏi bằng được. Biết tôi xưa nay mê chuyện thần tiên, họ dù đang bận vẫn cố nhịn mà trả lời:

 

“Chị hai được đưa đến nhà trưởng làng, để chuẩn bị làm lễ.”

 

“Chị ấy sẽ gặp được Thần à? Con muốn hỏi chị ấy thật nhiều điều...”

 

“Không được.” Mẹ tôi, người luôn chiều tôi nhất, lại nghiêm giọng cắt ngang.

 

“Giờ nó là Thần nữ, không thể gặp tùy tiện.”

 

Tôi bắt đầu nổi cơn. Tôi kéo tóc mẹ, khóc lóc ăn vạ, dọa rằng nếu không cho tôi gặp chị hai, tôi sẽ nhịn ăn cho đến chớt.

 

Tôi khóc đến nỗi ông nội — người chẳng bao giờ quản gì — cũng phải bước ra, tay cầm điếu thuốc nồng nặc mùi khó chịu, quát mẹ và bà nội là “không biết dạy con.”

 

Mẹ và bà, những người luôn nói năng sắc sảo, lúc đó lại im thin thít như mấy con chim cút.

 

Buồn cười thật.

 

Ông ấy chưa từng dạy tôi câu nào cả.

 

25

 

Họ vẫn không cho tôi đi.

 

Trưa hôm đó, họ nấu cho tôi bữa ăn còn ngon hơn hôm qua.

 

Tôi giả vờ vui vẻ, ăn sạch, rồi xách dép chạy ra ngoài, bảo:

 

“Con đi tìm Bảo chơi nhé!”

 

Nhưng tôi không hề đi tìm Bảo.

 

Họ không cho tôi đi, thì tôi tự đi. Tôi sẽ tự đi tìm chị hai.

 

Tôi biết nhà trưởng làng ở đâu.

 

Tôi biết đường.

 

26

 

Con chó giữ cổng nhà trưởng làng nhận ra tôi.

 

Nó không sủa, chỉ vẫy đuôi mừng rỡ.

 

Tôi rút trong túi ra mẩu xương gà còn sót, lưu luyến mút thêm một chút rồi quăng cho nó.

 

Nó vồ lấy, vui vẻ nhai ngấu nghiến.

 

Còn tôi thì đường hoàng bước vào sân nhà trưởng làng.

 

Giữa buổi trưa, phần lớn người lớn đã ra đồng.

 

Nhà trưởng làng có ba gian.

 

Tôi không biết chị hai ở đâu, nên lén lút men ra phía sau, dán mắt vào từng ô cửa sổ, rón rén nhìn vào từng phòng.

 

Tôi đến trước một căn phòng nhỏ đến mức tưởng chẳng ai ở.

 

Tôi nghĩ: Chị ấy là Thần nữ cơ mà. Mọi người tôn kính Thần như thế, sao có thể nhốt chị trong căn phòng chật hẹp này được?

 

Nhưng tôi lại nghe thấy tiếng vọng ra từ trong — nhỏ thôi, khe khẽ như tiếng nức nở.

 

Rất giống giọng chị hai.

 

27

 

Phòng nhỏ không có cửa sổ.

 

Tôi không thể nhìn vào, chỉ đành tiến đến gõ khẽ vào cánh cửa gỗ.

 

“Chị hai…” – Tôi gọi thật khẽ.

 

Từ bên trong, một giọng khàn đục như gió khô cát thổi qua xác rắn vọng ra:

 

“Ai?”

 

Tôi ngẩn ra, ngập ngừng:

 

“Là em… em trai đây.”

 

Chị hai xưa nay chẳng thương tôi như chị cả.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeyd.net.vn/an-thai-nu-lhus/chuong-4.html.]

 

Khác với chị cả luôn nhường nhịn, nhẹ nhàng, chị hai thường chọn bị mẹ và bà đánh chứ không bao giờ chịu nhường tôi thứ gì.

 

Nhiều năm như thế, chị trở thành người mà tôi sợ nhất trong nhà.

 

Vì tôi biết — chị sẽ không bao giờ nhường tôi.

 

28

 

“Mày tới đây làm gì? Coi tao như trò cười à? Cút!”

 

Tôi giật mình, bản năng định quay đầu bỏ chạy — sợ chị sẽ bất ngờ mở cửa, tóm tôi lôi vào rồi đánh.

 

Nhưng tôi chỉ chạy được vài bước.

 

Tôi dừng lại.

 

Rồi quay lại.

 

Đứng trước cánh cửa ấy thêm một lần nữa.

 

Tôi biết chị đang khóc.

 

Tôi nhớ lại Thần nữ năm đó cũng khóc.

 

Giọt nước mắt ấy… in rất sâu trong trí nhớ tôi.

 

Tôi từng luôn thắc mắc: phải chăng các Thần nữ đều khóc để cầu phúc cho chúng tôi?

 

Liệu… có phải là thật không?

 

29

 

Tôi hỏi — hỏi điều mà tôi đã giấu trong tim từ rất lâu:

 

“Chị hai, có phải… Thần nữ cầu phúc bằng nước mắt không?”

 

Trong phòng lặng im.

 

Tôi tưởng chị sẽ không trả lời.

 

Tôi nghĩ chị sẽ mắng tôi, thậm chí mở cửa ra đánh.

 

Nhưng rồi chị lại lên tiếng:

 

“Nếu em mở cửa… chị sẽ nói cho em biết.”

 

Tôi nhìn cánh cửa gỗ.

 

Chị ấy đang làm gì mà đến cửa cũng không tự mở được?

 

Tôi thử đẩy. Chỉ có một cây gỗ chặn ngang.

 

Chặn như thể… người trong đó không còn sức để thoát.

 

Tôi rút cây gỗ ra. Cửa bật mở.

 

Tôi không thấy bàn thờ. Không thấy nhang khói. Không có tượng Phật, chẳng có đèn lễ gì cả.

 

Chỉ có một cô gái — gầy gò, tóc tai rối bời, bị trói chặt đến cong cả người.

 

Chính là chị hai.

 

30

 

Ánh mắt chị nhìn tôi đầy hằn học, như thể tôi là kẻ đã nhốt chị ở đó.

 

“Chị hai… chị là Thần nữ mà. Sao lại bị trói thế này?”

 

Chị bật cười — một nụ cười chua chát.

 

Ánh mắt ấy, giọng cười ấy, như thể đang nghiền nát cái danh xưng “Thần nữ” trong miệng.

 

Nhưng chị lại không mắng tôi như mọi lần.

 

Giọng chị dịu đi:

 

“Tiểu Bảo… lại đây… giúp chị tháo dây.”

 

“Chị… định bỏ trốn à?”

 

31

 

Tôi vừa dứt lời, bầu không khí trong phòng lập tức đóng băng.

 

Tôi thấy ánh sáng trong mắt chị vụt tắt — như một ngọn đèn cạn dầu.

 

Chúng tôi im lặng thật lâu.

 

Cuối cùng tôi nói:

 

“Chị hai, nếu chị muốn trốn… em giúp chị.”

 

Chị ngẩng phắt lên, không tin nổi.

 

Tôi bước đến, quỳ xuống cạnh chị, bắt đầu tháo từng nút dây rối.

 

Tôi không để ý ánh mắt ngỡ ngàng, xúc động, và đan xen cả sợ hãi của chị.

 

Vì khoảnh khắc đó, tôi chợt nghĩ:

 

Giọt nước mắt của Thần nữ… có lẽ không phải để cầu phúc.

 

Mà là… thứ duy nhất họ có thể giữ lại cho chính mình.

 

32

 

“Gia Diệu, em… không giống những người ở đây.”

 

Tiếng dây trói được cởi ra vang lên khẽ khàng, cũng là lúc tôi nghe thấy chị hai thì thầm câu ấy.

 

Trong giọng chị lẫn cả nghi hoặc — như thể không hiểu tại sao tôi lại khác những người khác trong làng, dù cũng lớn lên ở đây.

 

Mà thật ra… tôi cũng không hiểu vì sao.

 

33

 

Chị hai trốn đi rồi.

Các tềnh iu bấm theo dõi kênh để đọc được những bộ truyện hay ho nhen. Iu thương
FB: Vệ Gia Ý/ U Huyễn Mộng Ý

 

Nhưng lại bị bắt về.

 

Mẹ và bà như phát điên, đánh chị bằng tất cả sức lực. Mồm miệng thì tuôn ra đủ loại từ bẩn thỉu, chửi rủa không tiếc tay.

 

Tôi biết tại sao.

 

Họ đã nhận tiền.

 

Nếu chị hai không còn, tiền cũng sẽ không còn.

 

Họ lấy giận dữ trút hết lên người chị.

 

Tôi lao vào, gào khóc ăn vạ, vừa khóc vừa đ.ấ.m ngực:

 

“Con đói! Con muốn ăn thịt! Con muốn ăn trứng!”

 

Thế là họ mới ngừng tay, dỗ dành tôi như mọi lần, bế tôi về nhà.

 

Tôi nằm trên vai mẹ, nước mắt chưa kịp khô, quay đầu nhìn chị hai — bị kéo lê như một con cá chớt, trơ mắt nằm sóng soài.

 

Khoảng cách giữa tôi và chị ấy cứ xa dần.

 

Cho đến khi tôi không còn nhìn thấy chị nữa.

Loading...