Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Ăn thai nữ - Chương 6

Cập nhật lúc: 2025-06-26 13:21:19
Lượt xem: 181

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/8KdhCdzx3L

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

48

 

Tôi dắt chị chui ra bằng cái lỗ chó.

 

May mắn… chị đủ gầy để chui lọt.

 

Và càng may mắn… nhà trưởng làng nuôi con ch.ó quá mập, nên đào hẳn một cái lỗ thật to.

 

Chị mặc chiếc áo rộng thùng thình, lê từng bước khó khăn, thở hổn hển:

 

“Đi đâu đây… đi không nổi đâu Gia Diệu…”

 

“Lần trước chị còn chưa ra khỏi chân núi, đã bị bắt về rồi...”

 

Ban ngày còn khó trốn, ban đêm lại càng mù mịt.

 

Trên núi có thú dữ.

 

Dưới làng có người dữ.

 

Đi đâu… cũng là chớt.

 

49

 

“Sẽ đi được!”

 

Tôi nói chắc nịch.

 

Tôi dẫn chị đi lên núi. Tôi chỉ chị lối đi. Tôi kể lại từng dấu hiệu đánh dấu lối thoát.

 

Là đường mà kiếp trước, tôi cùng những chị em bị chọn làm lễ tế đã vạch ra trong bí mật…

 

Nhưng chẳng ai trong chúng tôi thoát nổi.

 

Chúng tôi thậm chí chưa bước lên được lưng núi.

 

Tôi sờ khắp người — chỉ có một túi vải nhỏ.

 

Bên trong là vài đồng xu lẻ. Là “bùa bình an” mẹ tôi nhét vào người tôi, dặn phải giữ lấy bằng mọi giá.

 

Tôi đưa nó cho chị hai.

 

Tôi đưa cho chị… tất cả bình an tôi có.

 

Chị nhìn tôi, đôi mắt chị vốn sáng như sao đêm, luôn lấp lánh giận dữ và oán hận.

 

Giờ đây, trong ánh mắt chỉ còn run rẩy.

 

Chị hỏi:

 

“Gia Diệu… em có đi cùng chị không?”

 

Tôi lặng người một lúc, rồi lắc đầu.

 

Tôi chỉ chị con đường phía trước.

 

Đêm đen.

 

Rừng sâu.

 

Nhưng quanh đó, có ánh đom đóm tụ lại.

 

Từng đốm nhỏ, lặng lẽ bay lên, gom thành một dải sáng.

 

Như thể… đang thắp đèn dẫn lối cho chị.

 

“Chị à, cứ đi đi.Đường này là tụi em đã mở sẵn rồi.”

 

50

 

Đom đóm gom lại thành dòng ngân hà.

 

Tôi đứng từ xa, nhìn bóng lưng chị đi dần vào rừng, không ngoảnh lại.

 

Tôi quay người, chạy thẳng về phía dân làng.

 

Tôi lớn tiếng báo với họ:

 

“Con thấy chị hai rồi!”

 

Họ sẽ không nghi ngờ tôi.

 

Bởi tôi là con trai.

 

Tôi cùng phe với họ.

 

51

 

Mẹ tôi chửi mắng chị hai suốt cả tuần sau, vì chị đã trốn thoát.

 

“Làm mất mặt nhà này!”

 

Thằng Bảo bị đánh.

 

Bị mắng.

 

Cả làng đều nghĩ nó là người đốt nhà.

 

Cha mẹ nó phải dập đầu xin lỗi khắp nơi.

 

Để làm vừa lòng mọi người, họ chửi nó trước mặt dân làng, còn đánh nó một trận.

 

Tiếng nó khóc vang vọng khắp làng.

 

Tôi chỉ nhìn.

 

Tôi… không hiểu.

 

Tại sao nó không nói đó là tôi?

 

Chỉ một câu thôi, nó có thể thoát tội.

 

Nhưng nó không nói gì cả.

 

52

 

Tôi nhìn thấy lão Trần đầu bạc – nhân vật vẫn được dân làng rỉ tai nhau trong những câu chuyện dọa trẻ con.

 

Hôm đó trời trong, có lẽ vì thế mà ông ta ra ngoài loanh quanh.

 

Mắt ông ta đỏ hoe — lòng trắng ít, tơ m.á.u nhiều, nom chẳng khác gì một con dã thú.

 

Người trong làng khi nhìn thấy lão, chẳng ai dám chào.

 

Chỉ lặng lẽ bước nhanh qua.

 

“Cậu nhìn ông ta chằm chằm làm gì đấy!”

 

Giọng Gia Bảo vang lên đột ngột sau lưng tôi, kéo tay tôi chạy biến.

 

Sau vụ cháy hôm nọ, tụi tôi vẫn chưa chơi lại với nhau.

 

Tôi hơi bất ngờ khi hôm nay nó lại xuất hiện.

 

53

 

“Gia Bảo, hôm trước sao cậu không giải thích?”

 

Gương mặt cậu ta chuyển từ ngượng ngùng sang bối rối.

 

Gãi đầu gãi tai mãi, rồi thở dài, ngồi phịch xuống đất.

 

“Tớ... hôm đó... tớ theo ba đi ra ngoài…”

 

“Có lẽ do cậu cứ thắc mắc tại sao thần nữ lại rơi nước mắt, nên tớ cũng thấy lạ.”

 

“Đêm đó, mẹ dỗ tớ đi ngủ nhưng tớ lớn rồi, sao ngủ nổi.”

 

“Tớ len lén đi theo ba ra ngoài… và nhìn thấy…”

 

Giọng cậu ấy chùng xuống.

 

Dù còn nhỏ, tụi tôi đều biết… có những chuyện không nên biết.

 

Tôi chỉ “ừ” một tiếng.

 

Rồi bỗng nhận ra:

 

Gia Bảo, dù giờ vẫn là bạn chơi cùng tôi, rồi cũng sẽ lớn thành một người đàn ông.

 

Giống như mấy gã đàn ông đêm đó…

 

Hút thuốc, cười tục, nói chuyện như thể phụ nữ chỉ là đồ dùng.

 

54

 

Gia Bảo cúi đầu, rất lâu không nói gì.

 

Bỗng dưng, cậu ta ngẩng lên, lí nhí:

 

“Nhưng tớ nghĩ… như thế là sai.”

 

Tôi ngẩng đầu.

 

“Cậu từng nói… chị của cậu là người, không phải chó, không phải lợn.”

 

“Cậu nói ăn thịt trẻ con là sai, vì các bé gái cũng là người…”

 

“Lúc đó tớ không hiểu.”

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeyd.net.vn/an-thai-nu-lhus/chuong-6.html.]

“Nhưng sau này đi học, tớ đọc trong sách… thì thấy sách viết khác hẳn ba mẹ tớ nói.”

 

“Lão Trần ăn thịt người, ai cũng sợ.”

 

“Nhưng có mấy người phụ nữ… lại ăn thịt chính đứa con họ sinh ra.”

 

“Thế thì có đáng sợ hơn không?”

 

“Sách bảo ‘hổ dữ còn không ăn thịt con’. Chẳng lẽ người còn đáng sợ hơn cả hổ?”

 

Gia Bảo vừa nói vừa rơi nước mắt.

 

Có lẽ… vì không chịu nổi cú sốc khi thế giới thật và thế giới được dạy là hai thứ khác biệt.

 

55

 

“Tớ muốn học chữ, Gia Bảo dạy tớ nhé.”

Các tềnh iu bấm theo dõi kênh để đọc được những bộ truyện hay ho nhen. Iu thương
FB: Vệ Gia Ý/ U Huyễn Mộng Ý

 

“Ừ…” – cậu ta gật đầu, lau nước mắt.

 

Cầm một cành cây khô, Gia Bảo bắt đầu viết lên nền đất, từng nét méo mó:

 

“Học chữ đau lắm, Gia Diệu à…”

 

“Thế cậu bỏ học à?”

 

“… Không… Tớ muốn hiểu.”

 

56

 

Trong bữa cơm, tôi lỡ miệng nói:

 

“Mẹ ơi, hôm nay con thấy lão Trần đang nhìn con.”

 

Cả nhà ngừng đũa.

 

Tất cả ánh mắt… lập tức dồn hết về phía tôi.

 

Bà ôm chầm lấy tôi, miệng lắp bắp gọi “con ơi con ơi”, hỏi tôi lão nhìn kiểu gì.

 

Ai cũng biết hôm nay lão Trần ra làng.

 

Tôi kể mình chơi gần đường, lão đi ngang qua rồi nhìn chằm chằm.

 

May mà Gia Bảo lôi tôi đi.

 

Ngay lập tức, sắc mặt cả nhà thay đổi.

 

Lão Trần ăn thịt người.

 

Nếu ông ta nhìn ai đó… chẳng phải giống như dã thú chọn con mồi hay sao?

 

57

 

Vài hôm sau, lão Trần lại xuống làng.

 

Lần này, tôi đi dạo cùng mẹ.

 

Mẹ đang tán chuyện với mấy bà hàng xóm.

 

Đúng lúc chuẩn bị về, thì lão Trần lại rẽ vào con đường mà chúng tôi đang đứng.

 

Mới nãy, mấy bà còn nói cười oang oang.

 

Giờ ai cũng nín thở như gà chờ cắt tiết.

 

Tiếng bọn trẻ con chơi đùa cũng bỗng chốc nhỏ hẳn lại.

 

Tôi giả vờ ngây ngô, ôm cái “đồ chơi” nặn bằng đất, chạy tới chỗ mẹ.

 

Khi đi ngang qua lão Trần, tôi cố tình va nhẹ vào người lão.

 

Lão quay lại — nhìn chằm chằm vào tôi.

 

58

 

Tôi có thể cảm nhận rất rõ ánh mắt như thiêu như đốt đang xuyên qua lưng mình.

 

Mẹ tôi đứng đơ một giây — rồi lao đến ôm chặt lấy tôi.

 

Siết chặt đến mức tôi không thể cử động.

 

Tôi vùng vẫy, mè nheo như mọi khi.

 

Nhưng lần này, mẹ không hề dịu dàng như thường lệ.

 

Dù mẹ chỉ còn da bọc xương, lực ôm của mẹ như sắt thép.

 

Không nhìn thấy gì… nhưng tiếng tim mẹ đập như trống trận vang lên từ lồng n.g.ự.c bà, tôi nghe thấy rõ.

 

Tôi không giãy nữa.

 

“Về nhà thôi con.”

 

59

 

Vài ngày sau đó — tôi không được phép ra khỏi cửa.

 

Thậm chí, đi vệ sinh mẹ cũng đòi đi theo.

 

Tôi không biết ánh mắt của lão Trần hôm đó đáng sợ đến mức nào.

 

Nhưng từ cái cách mẹ bất an, mất ngủ, sợ hãi đến phát điên, tôi cảm nhận được.

 

60

 

Tôi đã lớn thêm mấy tuổi.

 

Tôi biết viết.

 

Biết vẽ.

 

Và tôi biết lão Trần sống ở đâu.

 

Tôi lẻn ra khỏi nhà.

 

Đường đi chẳng ai ngăn cản. Cửa lão mở toang, chắc ông ta nghĩ danh tiếng ghê rợn của mình đủ khiến cả làng không ai dám bước vào.

 

Lão không có nhà — dạo này trời đẹp, lão thường lang thang ngoài đường.

 

Bên trong, tôi thấy vô số đồ phụ nữ: trâm cài, khăn tay, vạt áo… Tất cả phảng phất mùi tử khí.

 

Thoáng chốc, tôi tưởng như thấy vài món quen mắt, giống của chị cả… nhưng thời gian trôi lâu quá, tôi không dám chắc.

 

Tôi lặng lẽ để lại một chiếc giày.

 

61

 

Tôi cảm thấy… mình không nên tiếp tục sống.

 

Ít nhất, không nên sống với thân phận ưu ái này.

 

Cuộc đời hiện tại quá êm đẹp. Đẹp đến nỗi đôi lúc lung lay quyết tâm, khiến tôi nghĩ: mọi chuyện vốn dĩ phải như thế.

 

Tôi dần quên.

 

Thứ đầu tiên phai nhạt… là nỗi đau.

 

Tôi nhớ cảnh mình giặt đồ, rửa bát giữa mùa đông, nhưng quên cảm giác băng cắt da tay.

 

Nhớ bị quật đến rách da vì quên luộc thêm trứng cho em trai, nhưng quên vì sao mình khóc đến ngất.

 

Nhớ quỳ xuống cầu xin một con đường sống, đầu đập đất tóe máu, nhưng quên mình cầu gì.

 

Nhớ ngọn lửa nuốt chửng thân xác, nhớ tiếng gào của bạn bè, nhớ dưới chân là t.h.i t.h.ể chưa hóa tro…

 

Nhưng tôi đang quên mất lửa nóng thế nào, m.á.u tanh ra sao.

 

Có lúc tôi còn tự hỏi: Trứng thật khó kiếm đến vậy sao? Nước sông mùa đông lạnh đến thế ư? Một con đường sống khó tới vậy sao…?

 

62

 

Không được quên!

 

Tôi sợ tương lai mình sẽ chối bỏ quá khứ.

 

Sợ chính mình lớn lên sẽ biến thành thanh gươm đ.â.m ngược vào đứa trẻ từng bị thiêu kia.

 

63

 

Tôi bò vào tháp bỏ trẻ.

 

Không gian chật hẹp, tôi phải cuộn người.

 

Ánh nắng thỉnh thoảng rọi qua kẽ gạch, chiếu lên mặt tôi.

 

Cơn buồn ngủ kéo đến, ý thức dần mờ đi.

 

Cho tới khi… hơi thở cũng tắt.

 

64

 

Trường học không có váy hồng,

 

Tháp bỏ con chẳng chôn xương trai.

 

Thân xác nam nhi,

 

Hồn phận nữ nhi.

 

(Chính văn hoàn)

Loading...