ANH KHÔNG VỀ NỮA - Chương 5

Cập nhật lúc: 2025-08-17 15:02:33
Lượt xem: 760

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/40SymCNlPk

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Chương 5:

 

Ánh mắt Uyển Đình lóe lên chút giằng co.

 

Điện thoại cô reo.

 

Lần , cô trực tiếp tắt .

 

“Ăn xong ?”

 

“Xem phim nhé, phim hài .”

 

“Được.”

 

Bộ phim dài hai tiếng rưỡi, vui.

 

Có mấy còn đến chảy nước mắt.

 

Vì thế Uyển Đình còn nghĩ, vị bác sĩ chắc chắn chẩn đoán sai về bênh trạng của .

 

Phim kết thúc, bên ngoài tuyết rơi.

 

quàng chiếc khăn do Trình Thành tặng, ngẩng đầu màn tuyết rơi lấp lánh ánh đèn vàng nhạt.

 

chớp mắt:

 

“Đình Đình đến cuối tháng nhận lương, thể thuê nhà .”

 

 

Phòng khách yên tĩnh.

 

Bình thường giờ ngủ.

 

lúc bà vẫn trong phòng khách, chỉ bật một ngọn đèn nhỏ.

 

Trước mặt bà là một xấp thư.

 

bước tới, gọi khẽ:

 

“Mẹ…”

 

Đến gần mới thấy rõ đó là một chồng thư tình.

 

Tim trầm hẳn xuống.

 

Mẹ lượt mở từng lá, đặt mặt :

 

“Đây là gì?”

 

“… Là những bức thư để cho con.”

 

Đôi mắt đỏ hoe, nước mắt lăn dài từng giọt.

 

Bàn tay run rẩy, mấy xé nổi phong bì.

 

Cuối cùng, bà ném cả chồng thư xuống mặt .

 

“Đây là cái gì?!”

 

Lời như chất vấn, như một tiếng gào tuyệt vọng của .

 

“Tại mỗi khi bắt đầu , con dùng những thứ ghê tởm để kích thích ?!”

 

Bà hét thẳng .

 

“Xin … con cất kỹ trong tủ …”

 

Mẹ túm chặt cánh tay , kéo gần, mở tờ giấy nhàu nát, ép :

 

“Từng chữ một, cho rõ ràng, sai.”

 

Suốt ba tiếng.

 

Tựa như tra tấn bằng d.a.o cùn, cắt từng nhát từng nhát tim .

 

Cuối cùng, run rẩy, co quắp thành một khối, nức nở:

 

“Xin … con sai , con xin , xin … là con đáng chết.”

 

gửi mail cho công ty.

 

Nộp đơn nghỉ việc.

 

“Con trai yêu con đến , thì con luôn ở bên nó.”

 

Lời … giống như cọng rơm cuối cùng đủ để đè gãy lưng lạc đà.

 

Mẹ đúng.

 

Có lẽ… nên theo .

 

Mẹ nhốt .

 

Cuộc sống của dần trở nên tê liệt, đơn điệu.

 

Mỗi ngày, chỉ một việc là: ngừng xin di ảnh của Trình Thành.

 

Còn to tiếng từng lá thư từng cho .

 

Nhiều ngày , một đêm mơ thấy .

 

Anh vẫn mặc bộ đồ hôm công tác, cách xa, lặng lẽ .

 

“Anh ơi… em xin .”

 

Lời thốt , dường như đang .

 

Giọng mơ hồ như phủ một lớp sương, chẳng rõ.

 

lảo đảo chạy về phía , mong gần hơn.

 

Tiếng dần rõ ràng hơn…

 

“Rời khỏi đây . Anh cầu xin em… tha cho chính .”

 

tỉnh dậy là lúc năm giờ sáng.

 

Trong bóng tối, mở điện thoại, như ma xui quỷ khiến mà nhắn cho Uyển Đình:

 

“Đình Đình thể đến đón tớ ? Tớ nhốt .”

 

Gửi xong, im lặng chờ đợi.

 

Chỉ một thoáng thôi, khao khát hít thở luồng khí tươi mới ngoài .

 

vẫn còn ít tiền tiết kiệm.

 

Trình Thành từng Thanh Hải ngắm hoa cải dầu.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/index.php/anh-khong-ve-nua/chuong-5.html.]

 

định dành dụm, tặng một niềm bất ngờ.

 

Chúng còn cả danh sách “100 việc tuổi bảy mươi”, mới chỉ thành ba mươi việc.

 

tiếp tục nốt những việc còn .

 

, chờ mãi đến tám giờ, Uyển Đình vẫn trả lời.

 

Tiếng gõ cửa vang lên, cất giọng:

 

“Dậy , xin con .”

 

xóa sạch đoạn trò chuyện với Uyển Tinh.

 

Anh ơi…

 

Có lẽ, em ngoài nữa .

 

Ba về.

 

Ngoài cửa, ông và đang cãi .

 

Ảnh của Trình Thành rơi xuống đất, vỡ vụn.

 

“Đủ , Diêu Giai Cầm! Bà điên ? Chẳng lẽ bà còn ép con bé phát điên? Nó chỉ là một đứa trẻ thôi!”

 

Giọng sắc lạnh, như lóc từng mảnh thịt của :

 

, chính là nó phát điên! Con trai vì nó mà chết, tại c.h.ế.t ?”

 

“Chúng đều đó chỉ là một tai nạn!”

 

“Không!” – gào tuyệt vọng – “Nếu câu đó, con trai sẽ chuyến bay ngày 19 bình an hạ cánh.”

 

đến khản cả giọng:

 

“Tại giục nó về? Tại khi nó định đổi vé, con bé đó ngăn cản?”

 

Trên tường, Trình Thành vẫn mỉm .

 

Góc là bản tấm vé đổi chuyến.

 

, là thứ bao nhiêu, thì thầm:

 

“Anh ơi… em xin .”

 

Nếu hôm đó giục … thì mấy.

 

chỉ là một đứa trẻ mồ côi, sinh nhật gì quan trọng ?

 

Tại nhất định tổ chức ngày đó?

 

Tại yêu ?

 

Việc hận , hề sai.

 

Anh đổi vé chỉ vì về mừng sinh nhật .

 

Lỗi là ở .

 

Ngoài cửa sổ, tuyết rơi.

 

Mười mấy năm , ngày sinh nhật, ba ruột bỏ cửa cô nhi viện.

 

Mười mấy năm , cũng ngày , nó biến thành ngày giỗ của Trình Thành.

 

Có lẽ, vốn dĩ nên tồn tại đời .

 

Chuông điện thoại vang lên.

 

Giọng Đường Uyển Đình dồn dập truyền đến:

 

“A Thì, tớ với cảnh sát đang ở nhà . Mẹ nhốt ? Đừng sợ, tớ sẽ lên ngay tìm .”

 

Đã lâu kể từ lúc gửi tin nhắn cầu cứu.

 

mở cửa sổ:

 

“Đình Đình, phía .”

 

“Hả?”

 

“Ở chỗ cổng đấy, tớ đang ở đó.”

 

“Được, chờ tớ. Cảnh sát, cô đang ở cổng chính.”

 

Trong điện thoại vang lên tiếng bước chân hỗn loạn, càng lúc càng xa khỏi tòa nhà.

 

leo lên bậu cửa sổ, gió thốc rối tung tóc.

 

Tuyết rơi, từng hoa tuyết rơi lấm tấm mặt, mi mắt của .

 

nhớ nổi đây là trận tuyết thứ mấy trong năm.

 

Từ khi Trình Thành mất, còn đếm nữa.

 

siết chặt điện thoại, thì thầm:

 

“Đình Đình, xin … thời gian qua phiền .”

 

“Cậu gì thế? A Thì, xin đừng dọa tớ…”

 

tắt máy.

 

Hít sâu một .

 

Mẹ đúng.

 

sớm nên bồi tội cùng .

 

Vậy ngay bây giờ… ?

 

Ngày hôm .

 

nhảy xuống.

 

Gió tuyết che mờ tầm mắt.

 

Trời đất hóa thành một màu trắng xóa.

 

Không còn sợ hãi.

 

Không còn đau đớn.

 

Chỉ còn một lặng bình yên.

 

“Anh ơi… em đến với .”

 

Loading...