Anh trai nhỏ - Chương 20 - Gia giáo rất nghiêm

Cập nhật lúc: 2025-09-18 08:33:53
Lượt xem: 38

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/8Uw8rOeVOM

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Vốn dĩ Tạ Liễu Liễu cho rằng học kỳ cùng bàn chỉ là nhất thời mà thôi.

Không nghĩ tới qua một kỳ nghỉ hè, vẫn còn nhớ rõ.

Chiều cao hai chênh lệch nhiều như , thể cùng bàn chứ?

Những bạn học khác chắc hẳn cũng nghĩ như , Tạ Liễu Liễu đón lấy ánh mắt của bên cạnh Hạc Lâm lâu, thì ít cùng kháng nghị thấy bảng phía .

Cũng may khi học xong tiết một, chủ nhiệm lớp xuất hiện sắp xếp chỗ nữa.

Lớp bọn họ 40 , chia bốn tổ lớn. Từng trong tổ tự do bốc thăm quyết định chỗ . Tạ Liễu Liễu và Hạc Lâm phân tổ một, khi tám khác bốc thăm xong, Hạc Lâm nắm chặt hai tờ giấy rút thăm còn trong tay, đưa lên môi thổi một , đó khe khẽ nở nụ với Tạ Liễu Liễu.

Sau khi triển khai, quả nhiên hai tờ giấy là chỗ chung bàn với .

Tổ thứ nhất hàng thứ ba.

Người thường xuyên chơi bóng rổ chung với Hạc Lâm, tên là Dương Khoan, và nam sinh chung tổ một thấy, thổn thức lắc đầu: “Không học , học .”

Hai thành những động tác lộn xộn.

Tạ Liễu Liễu danh chính ngôn thuận cùng bàn với Hạc Lâm.

Hạc Lâm là một đối tượng phù hợp để cùng học tập. Có câu hỏi gì mà Tạ Liễu Liễu hiểu, hỏi thì nhất định sẽ lời giải thích ngắn gọn dễ hiểu. Trừ những việc đó , lên lớp cũng ảnh hưởng đến việc cô nghiêm túc giảng, đều tự giải những đề thi, hoặc giúp cô ghi bài giảng bảng.

Dáng Tạ Liễu Liễu nhỏ nhắn xinh xắn, trầy trật khi bảng, khi tan học liền ghi hết nội dung trong tập ghi chép của cô.

Hơn nữa chữ , hành thư lưu loát, thể là mẫu ghi chép chuẩn nhất.

Duy chỉ một điểm , chính là chân quá dài.

Không gian ghế nhỏ hẹp, nhét hết hai bắp chân dài. Mà bên dựa cửa sổ, càng thể duỗi . Hạc Lâm đành đặt trọng tâm chân trái, khi học chút cẩn thận sẽ chiếm lấy gian bàn Tạ Liễu Liễu, nhưng cảm thấy lấn đến phía bên cô, chân dài kề bên chân nhỏ của cô, tuyên bố cảm giác tồn tại rõ ràng.

Tạ Liễu Liễu cảm thấy tự nhiên, chỉ một lặng lẽ trốn sang bên cạnh.

sự nhượng bộ của cô gây sự chú ý của Hạc Lâm, ngược còn khiến càng thêm dựa bên cô hơn.

Mỗi đều khiến Tạ Liễu Liễu núp trong góc khuất.

Có một Tạ Liễu Liễu lui , chân dài của bèn đặt ở bên cạnh cô, đầu gối nhẹ nhàng để ở đầu gối cô, cách một lớp vải, truyền đến nhiệt độ cơ thể ấm áp và ngưa ngứa.

Tạ Liễu Liễu cầm bút, nhẫn nại thật lâu. Cho đến khi phía lỗ tai nổi lên một tầng sởn gai ốc nho nhỏ, mới ngẩng đầu với Hạc Lâm: “Nếu như cảm thấy bên trong khó chịu, chúng thể đổi chỗ .” Tổ bọn họ chỉ cần hai bên đồng ý, là thể đổi chỗ cho .

Ai ngờ Hạc Lâm dựng thẳng , giống như hiểu : “Không cần đổi, tớ cảm thấy ở đây .”

Tạ Liễu Liễu: “...”

Được , tùy thích .

Tạ Liễu Liễu suy tư một lát, vẫn : “Chân của thể đừng đặt tớ ?”

Hạc Lâm ngẩn , nụ mặt chầm chậm thu , chần chừ hỏi: “Đặt … chỗ nào ?”

Tạ Liễu Liễu đưa ngón tay chỉ chân , ống quần dài rộng rãi của nam sinh cùng kề hai chân thanh tú của cô gái, một cứng một mềm, hai cái đối lập với . Tạ Liễu Liễu : “Ở mặt bàn tớ đấy.”

“...”

Dường như Hạc Lâm bỗng hiểu gì đó, tỉnh ngộ lúng túng. Anh nghiêng cổ chuyển sang hướng hành lang ngoài cửa sổ, đưa tay sờ lỗ tai mềm mềm, làn da ửng đỏ dễ dàng phát giác. Anh nhẹ nhàng ho khan một tiếng, cúi đầu : “Xin .”

Đồng thời ngoan ngoãn thu cái chân chen lấn bàn cô.

Dương Khoan ở bàn từ đầu đến cuối cuộc đối thoại của hai , lúc ôm lấy đầu buồn , với Hạc Lâm: “Hạc ca nghĩ nhiều , ha.”

Hạc Lâm ngẩng đầu, tay để lưng âm thầm so đo với ngón giữa của .

Cậu câm miệng .

... Anh căn bản khống chế nổi hiểu sai.

*

Bởi vì trong lớp khác gần như đổi gì, nên Tạ Liễu Liễu vẫn ở ký túc xá , cùng với mấy nữ sinh lớp (1).

Buổi tối, Tạ Liễu Liễu trải giường chiếu xong, chuẩn xuống lầu lấy nước nóng, Trần Du Vi giường đột nhiên gọi cô , hỏi: “Liễu Liễu, chung bàn với Hạc Lâm lớp chuyên tự nhiên ?”

Tạ Liễu Liễu dừng bước chân , gật đầu : “Ừm.”

Đây là chuyện đáng giấu giếm gì, cô cũng ý định dối.

Hơn nữa cô nghĩ, chung bàn với Hạc Lâm cùng với việc chung bàn với khác gì khác .

Trần Du Vi truy vấn tận gốc, mặt đầy hào hứng : “Tớ , là Hạc Lâm chủ động đề xuất chung bàn với ?”

Tạ Liễu Liễu: “...”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeyd.net.vn/anh-trai-nho/chuong-20-gia-giao-rat-nghiem.html.]

Cô khựng một lát, “… Là giáo viên phân tổ, cho trong tổ chúng tớ tự bốc thăm, tớ và trùng hợp rút thăm chung với .”

Trần Du Vi nên tin , chống cằm sấp giường, vạch trần: “ tớ còn thấy lúc tan học giúp ghi chép.”

Tạ Liễu Liễu: “Đó là vì chữ nhanh hơn tớ, khi tan học rãnh rỗi mới giúp tớ.”

Tạ Liễu Liễu khả năng vô văn cứ của cao siêu đến thế. Cô thấy Trần Du Vi nêu câu hỏi nữa, yên tâm nhấc bình nước ấm chuẩn xuống lầu, chẳng qua mới nửa bước, thì thấy Trần Du Vi ở lưng mở miệng : “Liễu Liễu, tớ cảm thấy hình như Hạc Lâm thích .” 

?!?!

Tạ Liễu Liễu khẽ buông tay nắm bình, suýt chút nữa quăng mặt đất.

đầu Trần Du Vi, thể tưởng tượng nổi: “Tại ?”

Trần Du Vi : “Học kỳ khi còn lớp chuyên, thường xuyên đến lớp chúng tìm . Mang trái cây cho , đưa kẹo cho , đó cho mượn áo khoác đồng phục, còn thì phát sốt lên phòng y tế… Lần chung bàn với , còn ghi chép bài giúp .” Cô trầm ngâm, mặt tràn trề hứng thú, “Tớ thấy đối xử như thế với nữ sinh khác, nếu vì thích , thì là vì cái gì?”

“Bởi vì...”

Tạ Liễu Liễu há hốc mồm, bởi vì bọn họ là hàng xóm.

Bởi vì mang trái cây là do dì Hạc yêu cầu.

Lần đó cô sắp học sinh trực nhật trừ điểm… cho nên mới cho cô mượn áo khoác.

Bởi vì cô từng nhờ chăm sóc cho cô.

Cho nên mới đối xử với cô như .

những lời , khi chạm ánh mắt tìm tòi nghiên cứu của Trần Du Vi, yên lặng nuốt bộ trở .

Cô đánh mắt, lựa chọn trốn tránh câu hỏi : “Tớ cũng .”

để cho khác , cô là hàng xóm với Hạc Lâm.

Đó dường như là một tầng áo giáp của cô, khiến cô hề cảm thấy nặng nề khi đến gần Hạc Lâm.

Một khi xé rách thì sẽ vật gì đó giấu nữa.

... Cô láng máng đó là gì.

Trần Du Vi đáp án gì từ cô, thất vọng giường, cầm lấy từ điển tiếng bên gối che mặt.

Không chuyện với cô nữa.

*

Tạ Liễu Liễu cố gắng quên đoạn đối thoại , ngày hôm học như bình thường.

Lịch học hôm nay nhiều, chỉ hai tiết sinh học và hai tiết toán buổi sáng, một tiết tiếng và hóa học buổi chiều, những thời gian khác đều là tự học.

     

Hơn nửa ngày nhanh liền trôi qua.

Đến hai tiết tự học cuối cùng, trong lớp đột nhiên dấy lên ngọn sóng.

Chủ nhiệm lớp Trần An tạm thời xin nghỉ, sáng sớm ngày mai mới trở về. Lớp học trông giữ, lập tức loạn ầm trời.

Lớp trưởng quan tâm tới họ, chỉ khi mới học thì hô một câu “Yên lặng”, đó cúi đầu nghiêm túc đề thi tổng hợp tự nhiên của .

Mấy nam sinh nhân cơ hội trốn lớp ăn hoặc trèo tường ngoài trường chơi game.

     

Đương nhiên Dương Khoan cũng ngoại lệ, thu dọn cặp da xong bèn vác vai, đến bên cạnh bàn Tạ Liễu Liễu và Hạc Lâm, hỏi: “Hạc ca, 305 ?”

“305” là biệt danh tiệm net bọn họ thường lui tới, bởi vì đây là biển của nhà , nên cứ gọi luôn như thế.

Tạ Liễu Liễu thấy nam sinh lớp lúc chuyện.

Hạc Lâm vốn đang giúp Tạ Liễu Liễu bên cạnh sửa câu sai, khẽ gật đầu, mới đồng ý thì con ngươi chuyển sang cô nhóc động đậy bên cạnh, khẽ khựng , nhớ đến gì đó, khẽ l.i.ế.m cằm từ chối: “Bỏ , các , tớ ở trường học.”

Hình như Dương Khoan khó tin, mở to hai mắt: “Không xong hết bài tập , còn ở đây gì?”

Hạc Lâm nhếch miệng, nửa thật nửa giả : “Làm xong bài tập , nhưng tớ hứa với bạn cùng bàn, học tập thật giỏi.”

“...”

Câu quả thực như “mò trăng nước”.

Người nhất lớp học tập thật giỏi, đang gì?

Dương Khoan cảm thấy chỉ thông minh của đang chèn ép, đồng thời sang Tạ Liễu Liễu bên cạnh .

Cô gái rũ mắt, lông mi dài đậm che đôi mắt trong trẻo. Đang nghiêm túc bài.

Cậu tin câu “cố gắng học” đó của Hạc Lâm, nhưng thể tin câu đó. Cậu điều chỉnh biểu cảm, giọng điệu mang theo vẻ trầm trọng : “Hạc Lâm… gia giáo nghiêm đó.”

Hạc Lâm cúi đầu , nheo mắt , phủ nhận.

Loading...