Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Ánh Trăng Đoạt Mạng - Chương 2

Cập nhật lúc: 2025-06-16 08:14:54
Lượt xem: 15

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/yXmolnt9

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

Nam và Bách Việt nhân cơ hội này tiến đến gần để quay tư liệu. Nhưng Bách Việt vô tình va vào ánh mắt của kẻ kia. Hai mắt anh ta mở trừng trừng nhìn về một phía với vẻ hoảng sợ tột độ, hoàn toàn không khớp với hành động móc lưỡi đau đớn một chút nào.

Bách Việt nương theo ánh mắt của kẻ kia, anh thoáng chút giật mình khi ánh trăng vừa ló dạng nơi chân trời mà giờ đây đã lên cao, treo ngay trên đỉnh đầu. Và ánh mắt của kẻ kia đang trừng trừng nhìn về phía mặt trăng…

Tất nhiên nếu Bách Việt đã thấy thì người khác cũng thấy, đám đông nhanh chóng hét toáng lên.

"Ánh trăng, ánh trăng đã gi.ết người rồi.”

"Nguyệt thần gì chứ…”

Người đang nói kia còn chưa kịp nói hết cũng đã sợ hãi rồi ngã ra đất với dấu hiện y chang người kia, tất cả đều trợn trừng mắt nhìn về phía mặt trăng.

Mọi người ai nấy ra sức bụm chặt miệng sợ hãi, những người gan dạ hơn bắt đầu tìm kiếm cô gái tái sinh. Tìm quanh không thấy, đến lúc quay lại đã thấy cô ta đứng ngay trên tế đàn.

Yên Như đang chầm chậm đi ra, lúc này bước chân cô khá chậm, cô đang suy nghĩ xem mình nên làm thế nào, tiếp tục hoàn thành công việc hay dừng lại để xử lí tình huống kia. May mà xung quanh cô có dân làng bảo vệ nên mới không bị tấn công bởi khách phương xa.

Chú ba lo lắng không yên, ông nhỏ giọng nói: "Cô Yên Như, làm thế nào bây giờ?”

Yên Như không thể đứng yên được nữa, cô lấy tay tháo mạng che mắt xuống. Nhưng vừa mới tháo xuống thì đã nghe đám đông bên ngoài gào thét: "Cô ta đang làm gì vậy?”

Yên Như co chân chạy về phía tế đàn, nhưng vừa được vài bước đã khựng lại. Cô gái tái sinh kia đang há to cái miệng của mình để nuốt…bàn để đồ tế. Cái miệng cô ta giãn đến mức không tưởng. Nhưng con người sao có thể làm thế, những thứ cô ta nuốt đến đâu, cổ và bụng nứt toát và lòi tế phẩm ra đến đó. 

Lúc này, Bách Việt đột nhiên nhìn thấy phía sau giàn tế xuất hiện một bóng người. Một cô gái mặc đồ đỏ với mái tóc đen dài buông xõa…

Vừa định tiến đến, nhưng chỉ vừa mới chớp mắt, bóng cô gái kia đã biến mất không dấu vết.

Hơn cả phim kin.h d.ị, đám đông lúc này đã la hét đến mất kiểm soát. 

Bên này Nam và Bách Việt đã tránh xa từ lâu, Nam cố nén sợ hãi và buồn nôn để quay lấy tư liệu quý giá này. Vốn dĩ sẽ quay cảnh "thần tiên”, ai ngờ lại quay được phim ki.nh d.ị hạng nặng.        

Nhìn cô gái kia đang dần nứt toát thân xác, biến thành bộ dạng vô cùng gh.ê r.ợn kia thì có không ít người lấy điện thoại ra quay phim.

Tuy nhiên, từ đầu tới cuối Yên Như không hề ngăn cản hay có bất cứ ý định ngăn cản nào.

Nam vô cùng tò mò, anh hỏi Bách Việt: "Sao cô ta không có chút phản ứng nào vậy, lẽ nào cô ta không sợ mất tiếng tăm sao?”

Bách Việt im lặng quan sát Yên Như một lúc rồi nói: “Cô ấy trông…giồng như không hề có linh hồn vậy.”

"Cậu nói tiếng người được không, tôi không hiểu đâu.”

"Tôi nói…cô ấy trông giống như một cái xá.c rỗng. Hay nói cách khác, cô ấy giống như một con rối vô hồn, bị người ta điều khiển.”

Bách Việt lúc này trông khá trầm tư, anh nghĩ anh có bản lĩnh cao hơn nữa, nhưng không hiểu sao lại không biết cách phát huy nó. Mà Nam khẽ rùng mình một cái, anh nói: "Cậu làm tôi sợ rồi đấy. Lẽ nào trên đời còn có chuyện t.à dị đến như vậy ư?”

"Chuyện trước mắt không đủ t.à dị à?”

Bị Bách Việt hỏi vặn lại thì Nam tức lắm, chẳng lúc nào Bách Việt giải đáp sự tò mò của anh cả…

Hiện trường hết sức hỗn loạn. Yên Như vậy mà không quan tâm đến, cô lại đi về phía ngôi đền. Ở đây chỉ còn chú ba nhanh nhảu giải tán hiện trường.

Bách Việt và Nam cũng không được ở lại, hai người họ đành lội bộ đi trở ra khách sạn bên ngoài. Lần này đến đây, chắc chắn những tài liệu thu thập được này sẽ có ích.

"Cô Yên Như, chúng tôi đã xử lí hết những cái xá.c kia rồi. Việc liên lạc với gia đình cũng đã hoàn tất.”

Chú ba vừa nói vừa chỉ về giàn thiêu x.ác đang gần tàn. Ngoài kia ánh trăng mờ nhạt, những tán lửa nhỏ li ti đang bay lên tạo nên cảnh tượng vô cùng bắt mắt và t.à dị.

Yên Như đã bái lạy xong, cô quay đầu, chậm rãi nói: "Người nhà không nhận xá.c sao?”

"Thưa không, bởi vì tôi đã chụp ảnh cho họ xem. Cô nói trông đáng sợ như vậy ai mà dám nhận chứ.”

“Hóa ra, tình người cũng chỉ đến thế…”

Mười ngày sau!

“Yên Như, Yên Như…”

Trong giấc mơ, Yên Như nghe thấy tiếng ai đó gọi mình. Cô mở mắt, nhìn thấy mình đang ở một cánh đồng bao la bạt ngàn. Nơi đó không có bất cứ một thứ tạm âm nào nào lọt vào, yên ắng như một vùng đất thơ, hoặc có thể là một vùng đất c.hết. Xa xa, cô nhìn thấy một cái cây to lớn nhưng lại không thể nào nhìn rõ được hình dáng của cái cây kia…

Giật mình tỉnh lại, cô xuống giường soi đèn tìm kiếm. Thoáng một bóng người áo đỏ lướt qua trước mặt cô chạy về phía bờ sông. Cô nhanh chóng đuổi theo, đến khi bóng người kia quay mặt lại…

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeyd.net.vn/anh-trang-doat-mang/chuong-2.html.]

Không phải m.a quỷ đáng sợ, mà là một cô gái mặc áo dài ngũ thân màu đỏ thẫm, với mái tóc đen dài buông xõa và khuôn mặt xinh đẹp tuyệt trần. 

Hóa ra là giấc mơ hai tầng, nhưng giấc mơ này không hề đáng sợ một chút nào, trái lại còn có thể gặp được người đẹp…

Đêm khuya tĩnh mịch, Yên Như đang ngủ thì đột nhiên nghe tiếng động lạ. Cô ngồi dậy khoác áo, mở cửa đi về phía đền. 

Gió biển gào thét dữ dội nhưng mặt biển vẫn cứ là yên lặng như tờ, giống hệt như cái cách Thủy thần dù có tức giận nhưng vẫn phải nuông chiều và nhường nhịn Nguyệt thần.

Cô nhẹ nhàng mở khóa cửa đền, tuy rằng ngôi đền chỉ nhỏ bé và đơn sơ, thế nhưng nó chất chứa tất cả tín ngưỡng và niềm tin của người dân nơi đây. 

Làng Nguyệt Hạ, nơi thờ phụng Nguyệt thần trên cao, cầu cho quanh năm mưa thuận gió hòa.

Đền Phụng Nguyệt nằm ở ven biển, xung quanh được bao bọc bởi những tán cây lớn xanh um tùm tạo nên một khung cảnh vừa ấm áp lại vừa đáng sợ.

Lê Yên Như, năm nay hai mươi lăm tuổi, và cô đã canh giữ ngôi đền này được mười lăm năm. Người ta vẫn thường ví von, gọi cô bằng một cái tên thân mật và đầy kính trọng, đó là Người giữ đền.

Dưới ánh nến mờ ảo, Yên Như đốt một nén hương cắm lên án hương trên bàn thờ Nguyệt thần. Một làn gió mát lạnh mang theo sợ bao la của biển cả len lỏi vào từ khe cửa, hòa quyện với mùi hương trên án, tạo ra một mùi hương lạ lẫm mà đối với cô lại vô cùng quen thuộc

Thế nhưng, đêm nay cô lại cảm thấy mùi hương từ cơn gió trong biển bao la kia lại bất an đến thế…

Như có một lời mời gọi đến từ hư vô, Yên Như ra khỏi đền và đi dọc trên bờ biển. Mọi thứ vẫn yên lặng như thế, ngoài vài cơn gió thi thoảng rít gào làm sởn cả gai ốc thì không có gì khác lạ. Cô kéo cao cổ áo khoác, định bụng quay về nhà ngủ, nhưng khi vừa đến gần đền cô lại nhìn thấy thứ gì đó lấp ló dưới nước. 

Là một chiếc qua.n t.ài màu đỏ như m.áu. 

Yên Như khẽ cau mày, cô hít sâu một hơi lạnh, cảm giác cơn lạnh đã chạy lên đến não.

Qua.n tà.i màu đỏ, nếu như mà qu.an t.ài m.áu thì đơn giản, nhưng nếu như là qu.an t.ài đóng bằng gỗ đỏ thì chỉ sợ tai họa lớn sẽ ập xuống ngôi làng này. 

Tương truyền, gỗ cây màu đỏ từ cổ xưa vô cùng quý hiếm, sở dĩ nó quý hiếm là bởi vì trên đời chỉ từng tồn tại một cây, mà một cây đó chỉ có thể đóng được một chiếc quan tài. 

Huyết Mộc! Tương truyền năm xưa có một con qu.ỷ d.ữ từ Địa ngục xổng lên nhân gian đã đồ s.át rất nhiều m.ạng người. Sau đó một vị pháp sư tài giỏi đã phong ấn nó vào cây Huyết Mộc đó. 

Nhưng chuyện kì dị đã xảy ra, chỉ qua bảy ngày sau, cây Huyết Mộc từ màu xanh đã hoàn toàn biến thành màu đỏ, và thân xá.c qu.ỷ d.ữ đã biến mất, chỉ để lại một chiếc vòng cổ của nó quấn trên thân cây. Vị pháp sư kia bấm đốt ngón tay tính, lại bói thiên văn một bận mới bói ra q.uỷ d.ữ đã hòa vào thân cây làm một. 

Mà cây kia vốn dĩ là cây thần, nay dù qu.ỷ d.ữ có ám vào vẫn không thể dùng sét đánh. Đến cuối cùng, vị pháp sư kia đành dùng hết sức mạnh của mình để giăng kết giới cho cây Huyết Mộc tránh xa nhân gian. 

Đương nhiên, câu chuyện kia cũng chưa chắc đúng mười phần, nhưng dù cho là chỉ đúng năm phần thôi cũng khiến người đời sợ hãi rồi. 

Nỗi sợ hãi của Yên Như bây giờ còn nhiều hơn những truyền thuyết kia. Khi mà qu.an t.ài đỏ như thể đang mời gọi, thôi thúc cô đi đến bên nó. 

Yên Như không phải pháp sư, nhưng cô nghe kể lại rằng tổ tiên của cô từng có một vị pháp sư có pháp lực cao cường. Do vậy đến đời cô lại được thừa hưởng chút ít pháp lực bẩm sinh, nhưng do cô không có năng khiếu nên cũng chỉ dừng lại ở đó chứ không thể tiến bộ hơn được nữa.

Đêm nay là đêm rằm, ánh trăng sáng soi đang chiếu xuống mặt biển mênh mông, một mảng ánh sáng vàng nhạt đang trải dài trên mặt biển. Nhưng dù cho có thế nào thì ánh trăng cũng không soi đến qu.an tà.i đỏ được.

“Quác quác…”

Một con quạ đen bay ngang qua đầu Yên Như và kêu lên một tiếng lanh lảnh trong không gian vắng lặng, sau đó lại liệng xuống mặt nước và gắp một con cá khiến cho mặt biển đột nhiên gợn sóng.

Lúc này đây, qua.n t.ài đỏ bỗng nhiên di chuyển, nó đang lẳng lặng trôi về phía Yên Như. Một tràng cười lanh lảnh vang lên, giống hệt như qu.ỷ biển trỗi dậy. 

Mây đen kéo đến, nhanh chóng che khuất ánh trăng, khiến cho mọi thứ trở nên tối tăm. Lúc này, qua.n t.ài trôi càng nhanh hơn, chẳng mấy chốc đã đến bên cạnh Yên Như. 

Chuyện xui không tránh khỏi, Yên Như chậm rãi ngồi xuống, đưa tay sờ lên quan tài. Tay cô vừa chạm vào, nắp quan tài chậm rãi mở ra. Cô đã nghĩ đủ mọi tình huống trong đầu, mọi hình ảnh kì dị. Thế nhưng hoàn toàn không giống như những gì cô nghĩ, bên trong chỉ là một bộ http://xn--x-tqa8b.ng/ trắng mặc áo dài ngũ thân màu đỏ. Điều kì lạ duy nhất có lẽ là mái tóc đen dài quấn quanh bộ x.ương vẫn còn nguyên đó.

“Yên Như, Yên Như, ha ha ha!”

Một giọng nói lạnh lẽo cô đặc từ phía sau truyền tới, Yên Như chậm rãi quay đầu lại nhìn. Phía sau hoàn toàn trống trơn yên ắng.

Dù biết đã mắc bẫy nhưng cô không thể làm gì khác, chỉ trách bản thân quá vô dụng mà thôi…

Nghe thấy sóng biển vỗ vào bờ rì rào, Yên Như chậm rãi quay đầu lại, muốn nhìn biển cả mà mình bảo vệ lần cuối nhưng đã không còn cơ hội. Mái tóc đen dài kia từ trong qu.an t.ài ló ra tóm lấy cô, trước khi mất ý thức, cô vẫn nhìn thấy mơ hồ khuôn mặt xinh đẹp của cô gái mặc áo dài ngũ thân đỏ kia…

Yên Như bị mớ tóc dài kia tóm lấy kéo xuống nước, cả người cô hòa vào làn nước lạnh giá của biển cả. Nhưng lần này, biển cả không ôm lấy cô như trước đây nữa…

Sáng hôm sau, khi dâng làng mang lương thực đến cho Yên Như thì phát hiện cô không ở nhà. Ra bờ biển tìm kiếm, họ nhận được một cái xác trôi nổi lềnh bềnh tấp vào bờ.   

Tiếng dân làng khóc thương vang vọng, họ trịnh trọng mang xác Yên Như vào nhà, thay quần áo mới cho cô. Thế nhưng ngay lúc họ vừa đóng xong qu.an t.ài thì cô đột nhiên sống lại.

“Yên Như, cô Yên Như đội m.ồ sống dậy rồi…”

“Nguyệt thần đã tái sinh cô Yên Như…”

Vô số sự vui mừng đan xen sự chúc tụng cùng tôn kính dành cho Nguyệt thần kia. Nhưng họ đâu biết rằng, linh hồn thật sự của Yên Như đã mãi mãi nằm yên dưới đáy biển mênh m.ô.n.g ngoài kia, và người sống lại trong thân xác Yên Như bây giờ lại chính là một “con q.uỷ” trong mắt bọn họ.

Loading...