Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Ánh Trăng Đoạt Mạng - Chương 5

Cập nhật lúc: 2025-06-16 08:16:22
Lượt xem: 12

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/8KdhCdzx3L

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

 "Ánh trăng, ánh trăng là gì?”

"Việt, Việt tỉnh lại đi con.”

Tiếng ông Bách gọi Bách Việt, nửa đêm anh đang chìm trong cơn mê man thì lại gặp ác mộng. Trong giấc mộng ấy, anh nhìn thấy bóng một cô gái mặc áo ngũ thân màu đỏ, tóc đen buông dài đang quay lưng lại với anh và chạy dưới ánh trăng vàng dài vằng vặc. 

Nhìn kĩ lại thì cô gái kia đang chạy theo mặt trăng tròn vành vạnh trên trời. Cô đuổi theo ánh trăng, nhưng ánh trăng lại cứ trôi mãi. Cô gái kia như thể quá đỗi tuyệt vọng, khi đến giữa hoang mạc bao la, cô dừng lại và nhìn ngẩng đầu nhìn chằm chằm lên ánh trăng. 

Vừa mới chớp mắt, cô gái đã đưa hai tay ngang mặt như thể muốn dâng hiến thứ gì đó. Chẳng bao lâu sau, thân thể cô gái kia đột nhiên phát sáng rồi vỡ vụn hẳn ra. 

Như một thước phim kinh dị lãng mạn quay chậm, khiến Bách Việt rơi vào cơn mê sảng.

Khi ông Bách gọi đến lần thứ ba thì Bách Việt mới tỉnh lại. Mồ hôi anh nhễ nhại, sốt cao tận…38 độ. Đây không phải là lần đầu anh mơ thấy giấc mơ này, kể từ năm mười tuổi, mỗi năm anh đã mơ vài lần. Chỉ là trong vài năm trở lại đây thì tần suất mơ thấy đã nhiều hơn.

"Việt, con không sao chứ?”

"Con không sao, nhưng sao ba lại ở đây?”

Nói rồi Bách Việt giơ tay lấy đồng hồ trên đầu giường nhìn một cái rồi nói tiếp: "Mới hơn 12 giờ đêm, ba vẫn chưa ngủ à?”

Ông Bách lúng túng mấy giây rồi nói: "Ba không ngủ được, định qua xem con đã ngủ chưa, nếu thức thì cùng ba uống ấm trà ấy mà.”

Bách Việt lau qua mồ hôi, anh thấy ánh trăng đang soi vào cửa sổ thì không nhịn được mà nhìn nó. Ông Bách thấy thế thì nhanh chóng đi tới kéo rèm cửa sổ rồi nói: "Ánh trăng thể lạnh, khí âm nhiều quá ảnh hưởng tới giấc ngủ.”

Mỗi lần mơ như thế này thì Bách Việt đều cảm thấy giống như vừa đi dạo một vòng quỷ môn quan về vậy. Cả người đau nhức mà đầu cũng đau không chịu được.

Thấy anh cứ ôm đầu, ông Bách nhanh chóng đi ra ngoài rồi quay lại với viên thuốc và cốc nước trên tay.

"Uống thuốc đi con!”

Bởi vì Bách Việt rất hay bị đau đầu cho nên ông Bách đặc biệt nhờ một người bạn làm giáo sư của mình kê đơn thuốc. Tuy rằng chỉ một viên nhưng hiệu quả rất tốt, dù có đang đau đến c.h.ế.t đi sống lại thì chỉ cần uống 1 viên thôi là vài phút sau sẽ khỏi.

Thuốc từ tay ông Bách, đương nhiên Bách Việt sẽ không mảy may nghi ngờ gì, dù sao ba anh sẽ không hại anh được.

"Thế nào, đã thấy đỡ hơn chưa?”

Bách Việt day day thái dương, anh nói: "Đỡ hơn rồi ạ. Ba về phòng ngủ đi, con không sao đâu.”

Ông Bách gật đầu nhưng vẫn nán lại quan sát Bách Việt thêm lúc nữa rồi gặng hỏi: "Rốt cuộc giấc mơ mà con mơ nhiều năm nay, trong mơ con đã nhìn thấy gì?”

Bách Việt im lặng, anh khẽ cau mày, giống như suy nghĩ thứ gì đó, cũng giống như đang cố nhớ lại giấc mơ. Cuối cùng, ông Bách cũng đành thất vọng khi nghe Bách Việt nói một câu "không nhớ”.

Dù có chút thất vọng, nhưng ông Bách cũng đành phải ra ngoài. Đêm nay sẽ lại là một đêm ông mất ngủ. Cả đêm ông đã liên lạc với rất nhiều bác sĩ tâm lý và nhà thôi miên, nhưng họ đều từ chối. Chỉ vì trước kia cũng đã có rất nhiều bác sĩ và nhà thôi miên thăm khám cho Bách Việt nhưng họ đều bị phản tác dụng. 

Chuyện sâu trong nội tâm Bách Việt giống như có một con quỷ hay như có một cơn lốc xoáy mạnh mẽ chống trả những tác động xâm nhập từ bên ngoài đã truyền khắp nơi. Dù nhà họ có tiền tài, địa vị hay quan hệ như thế nào thì người ta vẫn uyển chuyển từ chối. 

Bên này, ông Bách vừa đi thì Bách Việt lại xuống giường, anh kéo rèm và ngắm nhìn ánh trăng sáng vằng vặc bên ngoài. Dù những năm nay anh chưa từng nói với ai về giấc mơ kia, nhưng thực tế anh chưa bao giờ quên nó. Từng chi tiết trong giấc mơ anh đều nhớ rõ mồn một, và nhiều năm nay anh cũng chỉ mơ một giấc mơ giống nhau.

Dù mỗi lần anh đều cố gắng đuổi theo, hay ít nhất có thể nhìn thấy được khuôn mặt cô gái kia. Nhưng cô cứ như thể chỉ nhìn thấy mà không thể chạm vào được vậy. Đuổi theo chỉ khiến cho Bách Việt mệt nhoài thể xác mà thôi. 

Bên đây làng Nguyệt Hạ, sau khi nghe Bái Phúc truyền tin thì Yên Như nhanh chóng mở cửa ra ngoài. Nhưng vừa mới ra đến cửa thì đã lại có dân làng vây kín. Một người vừa khóc lóc vừa nói: "Cô Yên Như xem giúp bà nhà tôi với, bà ấy bị làm sao không biết.”

Theo hướng ông ấy chỉ, Yên Như nhìn ra phía cáng khiêng thì thấy bà thím ban chiều té biển sống lại giờ đã lại nằm im…

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeyd.net.vn/anh-trang-doat-mang/chuong-5.html.]

"Sao, bà ấy vẫn còn mới đây…”

Người chồng còn chưa kịp nói xong thì bà thím lại đột ngột bật dậy và "biến hình”. Vặn đầu một cái, bà ấy dùng cả hai tay hai chân để di chuyển về phía này. 

Đám đông sợ hãi, ngay cả người chồng đầu ấp tay gối mấy mươi năm khi gặp cảnh này cũng không hỏi sợ hãi liên tục lùi về sau. 

Yên Như thấy cái đầu bà thím cứ quay 180 độ một cách quái dị, hai mắt trợn lên trắng thì ngứa mắt và ngứa tay vô cùng. Trong lúc cô đang suy nghĩ xem nên tung chiêu gì cho đã tay thì Bái Phúc nhảy cái vèo qua vai cô cảnh cáo, nó nhanh đóng đứng trước mặt cô rồi rít lên một tiếng, sau đó dùng ánh mắt vốn đỏ ngầu của nó nhìn chằm chằm vào bà thím kia.

Bái Phúc kia vốn là mắt đỏ nên dù có đỏ hơn nữa thì cũng không ảnh hưởng gì, nhưng Yên Như mà mắt đỏ thì sẽ dọa cả làng chạy mất.

"Bái Phúc?”

Yên Như cũng không hiểu tiếng mèo lắm nhưng cô cứ hỏi thử, vậy mà nó lại "meo” lên một tiếng để đáp lại. Cô đoán chắc là nó bảo cô chớ manh động nên cô cũng đứng yên nghe nó gầm gừ với bà thím kia. 

"Ánh trăng, ánh trăng đoạt mạng!”

Cái miệng của bà thím ngoác ra một câu trông vô cùng quái dị. Yên Như nhìn không nổi nữa, cô bất chấp Bái Phúc ngăn cản mà tháo dép ném vào đầu bà thím một cái: "Thà đừng nói còn hơn, đã xấu đau xấu đớn rồi chứ.”

Cùng lúc này dân làng không nhìn bà thím nữa mà nhìn sang Yên Như, cô cười gượng nói: "Dép thánh…”

Cũng may uy tín của khổ chủ cao nên nói gì dân làng nghe nấy. 

Lúc này Bái Phúc quay đầu, nhìn vào mắt nó Yên Như có thể nhận ra suy nghĩ của nó. Bà thím kia không bình thường, nó không thể áp chế, nhưng cô ra tay nhất định phải giấu thật kĩ.

Lúc này Yên Như mới nhận ra, tại sao Bái Phúc lại nhận ra thân phận của cô?

Nhưng giờ đâu phải lúc tò mò, chuyện quan trọng là phải ra tay nhanh còn đi ngủ nữa. Ca này có vẻ khó, cô đã quen bung lụa, giờ mà phải rón rén giấu diếm thì bơi bất tiện nha.

Cũng may chú ba từ đột ngột chạy đến, ông vừa thở hổn hển vừa nói: “Cô Yên Như xin hãy nhanh chóng ra tay, kẻo để hại thêm dân làng.”

Vẫn may có chú ba đưa thang cho xuống, vậy Yên Như sẽ tranh thủ làm cho xong vậy. Cô giả bộ ra vẻ nghiêm trọng thần bí rồi nói: "Bà ấy chắc chắn không sống được rồi, vậy để tôi tiễn bà ấy một đoạn nhé?”

Dân làng ai nấy dù tiếc thương nhưng vẫn sợ hãi mà rụt rè gật đầu. Yên Như đi về phía trước, nhìn bà thím đang trưng ra bộ dạng hết sức đáng sợ mà nở một nụ cười quái dị, cô nói nhỏ với bà thím: “Lâu rồi chưa ra đòn, nếu lỡ có hơi đau thì cũng vui vẻ vui vẻ nhé!”

Nói xong, cô đưa tay chạm vào ấn đường của bà thím. Bà ta ban đầu còn giãy giụa dữ dội, nhưng rất nhanh đã yểu xìu. Người ngoài nhìn vào giống như cô đang "cảm hóa” ma quỷ, nhưng thực chất chỉ có bà thím kia mới biết ngọn lửa được truyền vào ấn đường của bà ta đã thiêu đốt linh hồn tàn nhẫn như thế nào. 

Sau khi linh hồn đã cháy rụi, thân xác cũng chẳng có lý do gì mà tồn tại, vừa vặn bị ánh trăng chiếu xuống và nhanh chóng tan biến. 

Dân làng và cả Yên Như vừa mới thở phào nhẹ nhõm thì đâu từ phía xa có tiếng hét toáng loạn. Một người đàn ông ban đêm đi bắt dế, khi đến gần chỗ chôn tro cốt đột nhiên thấy có người đội mồ sống dậy. 

Khi anh ta ngẩng đầu lên nhìn, đúng là hai nấm mồ đã chôn cốt của hai người c.h.ế.t vào hôm tế trăng. Bởi vì hôm ấy anh ta cũng tham gia thiêu xác nên nhớ rất rõ, khi nhìn thấy hồn ma đội mồ sống dậy thì kinh hãi bỏ chạy. 

Nhưng dường như hai con ma kia đã ngửi được mùi anh ta nên đã đuổi theo, vì thế mới có cảnh tượng rượt đuổi la hét kia. Việc đầu tiên người đàn ông nghĩ đến khi bị đuổi chính là chạy đến nhà Yên Như, vừa lúc gặp đám đông ở đây chưa tan.

"Sao…sao có thể được?”

Nghe chú ba hét toáng lên thì Yên Như cũng giật mình theo, cô lắp bắp hỏi: "Cái…cái gì vậy?”

"Là hai người hôm tế trăng tôi đã thiêu, họ đội mồ sống dậy rồi.”

"Vãi đạn!” Yên Như tuyệt vọng đến cùng cực. Sớm biết làm người khổ thể này cô đã không nhập thế làm gì. Thở dài thườn thượt nhìn hai bóng ma đang đuổi người kia, Yên Như khẽ hỏi chú ba: "Giết được không?”

"Tôi không biết!”

Yên Như mắt tròn xoe nhìn chú ba với vẻ mặt cạn lời.

Loading...