Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Ánh Trăng Ngày Trở Gió - Chương 8

Cập nhật lúc: 2025-06-24 19:01:37
Lượt xem: 32

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/8KdhCdzx3L

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Trần Anh nhìn sang tôi, thật trùng hợp khi hôm nay cả hai chúng tôi đều mặc váy trắng, bầu không khí ngượng nghịu đến mức tôi chỉ muốn chạy trốn khỏi đây. Bà Tô e rằng đã biết ý đồ của tôi, liền nắm c.h.ặ.t t.a.y tôi: "Ôn Ôn tốt nghiệp trường danh tiếng, du học nước ngoài, ngoại hình xuất chúng, gia đình ngày càng phát đạt, lại còn là mối tình đầu của A Duật. Đây mới là con dâu trong lòng ta, mới xứng đôi với A Duật."

"Tiệc tối lần này tôi cũng đã mời Ôn Ôn cùng tham dự."

Bà ấy nhìn tôi, ánh mắt tràn đầy sự hài lòng, hoàn toàn khác biệt với bốn năm trước.

Tôi nghĩ, có lẽ là do có sự so sánh...

Hay là để kích thích Trần Anh?

Tôi không muốn đoán mò, cũng không muốn tham gia vào cuộc tranh giành Tô Duật này, tôi chỉ muốn cáo từ.

"Nhưng dì ơi, A Duật nói với con rằng họ đã là quá khứ rồi mà, bây giờ người anh yêu là con..."

Nghe thấy ba chữ đó, tim tôi khẽ run lên.

Thôi được! Tôi là quá khứ, vậy thì quá khứ sẽ không tham gia nữa.

Tôi lấy lý do vụng về rằng bố mẹ sẽ lo lắng nếu tôi không về quá lâu để rời khỏi đây. Trước khi đi, tôi còn nghe thấy Bà Tô đáp lại Trần Anh: "Cô chắc chắn nó thật sự yêu cô sao?"

Thật sự yêu sao?

Yêu hay không yêu thì liên quan gì đến tôi chứ! Từ nay chị đây là người qua đường!

9

Rời tiệm làm đẹp, tôi đứng bên lề đường nghĩ lát nữa sẽ đi trung tâm thương mại mua chút quần áo mới, lần này về vội vàng quá, nhiều đồ vẫn là của ngày xưa.

Tiện thể... thả lỏng đầu óc một chút.

Tiệm làm đẹp này nằm ở khu vực ngoại ô hẻo lánh, được cái môi trường đẹp, khách quen lui tới đều đi xe riêng hoặc có tài xế riêng đưa đón. Tôi đợi mãi không thấy xe nào đến, đúng lúc tôi định gọi một chiếc xe công nghệ thì một chiếc G-Class màu đen bóng dừng trước mặt tôi.

"Lên xe." Cửa kính xe hạ xuống một nửa, là Tô Duật.

Tôi theo bản năng muốn từ chối, nhất là đối phương vẫn là bạn trai cũ, anh bây giờ cũng có Trần Anh là bạn gái hiện tại, tôi hiểu rõ cần tránh né.

"Không đâu anh Tô, anh cứ đi trước đi."

Đối phương không nói gì, chỉ dừng xe trước mặt tôi. Nhìn vào từ cửa sổ xe, gương mặt nghiêng của người nào đó đang nhìn thẳng về phía trước càng lúc càng lạnh lùng, như tỏa ra áp suất thấp, như thể tôi không lên xe thì anh sẽ không rời đi.

Tôi thở dài một hơi, thôi được, lên xe thì lên xe, tôi cũng chẳng mất miếng thịt nào.

Tiện thể nói rõ chuyện năm xưa, ai bảo tôi yếu lý chứ.

Tôi do dự một giây nên ngồi ghế phụ hay ghế sau. Nghĩ đến sự tồn tại của Trần Anh, tôi dứt khoát mở cửa ghế sau ra.

Nói thật, tôi chưa từng ngồi xe của Tô Duật. Thời đại học, tôi cùng lắm chỉ ngồi sau yên xe đạp của anh.

"Phía trước không có chỗ sao?"

Giọng nói trầm thấp vang lên trong không gian xe hơi hơi tối tăm, kín mịt, mang theo một chút giận dữ rơi vào tai tôi.

Tôi đóng cửa ghế sau lại, ngồi vào ghế lái phụ.

Sau khi thắt dây an toàn, chiếc xe lăn bánh. Trong xe im lặng như tờ, như thể người nào đó thật sự chỉ là đưa tôi về nhà.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeyd.net.vn/anh-trang-ngay-tro-gio/chuong-8.html.]

Tôi không chịu nổi bầu không khí ngột ngạt trong không gian chật hẹp này, nhất là người bên cạnh vẫn đang liên tục tỏa ra khí lạnh. Tôi nhấn hạ cửa kính xuống, để một khoảng nhỏ cho gió lùa vào, cho đầu óc tỉnh táo lại.

Tôi khẽ ho một tiếng.

"... Xin lỗi anh."

Tôi nợ anh một lời xin lỗi. Dù sao năm đó anh là nạn nhân. Tuy tôi bất đắc dĩ, nhưng anh cũng chẳng làm gì sai. Trong lúc chúng tôi yêu nhau sâu đậm nhất, chính tôi đã chọn rời đi, lại còn diễn một bộ mặt hám tiền độc ác trước mặt hắn.

Anh hẳn sẽ nghĩ tôi đã làm vấy bẩn sự chân thành và tình yêu của anh.

Không gian lại chìm vào im lặng.

Mãi lâu sau, giọng anh vang lên bên tai tôi, ngữ khí rất bình tĩnh và nghiêm túc: "Ôn Thuần, em nghĩ điều tôi thiếu là lời xin lỗi của em sao?"

"Hả?" Tôi không hiểu.

Anh nhắc lại: "Điều tôi cần không phải là một câu xin lỗi từ em."

Vậy anh muốn gì? Mạng sống của tôi, để xem gia đình tôi thê thảm sao? Không phải chứ... Lần này tôi về nước đâu có chọc ghẹo gì anh.

Tôi đỏ hoe vành mắt, là lời thật lòng cũng là nói trong cơn bực bội: "Ngoại trừ một lời xin lỗi, tôi chẳng còn gì có thể cho anh được nữa."

Anh bây giờ đã nắm quyền, có tiền có thế, bên cạnh còn có Trần Anh, người luôn tơ tưởng yêu anh, lúc nào cũng sẵn sàng trở thành người vợ hiền nội trợ. Còn tôi, ngoài công ty của bố mà anh chẳng coi trọng, thì chẳng có gì cả.

Trong xe lại chìm vào im lặng.

Cho đến khi đến chỗ đèn giao thông, phía trước còn một hàng dài xe cộ đang chờ.

Anh quay đầu nhìn tôi: "Ellis Ansel."

Anh ta nói tiếng Anh rất chuẩn, giọng Luân Đôn thuần túy kết hợp với chất giọng của anh khiến tôi mơ hồ một giây không biết anh ta đang nói gì.

Ellis Ansel, bạn trai một tuần trước của tôi.

"Ôn Thuần, em giỏi lắm."

Tôi còn đang ngạc nhiên không hiểu sao anh lại biết về người yêu cũ của tôi, thì đã nghe thấy câu khen ngợi ấy vang lên, mang theo một sắc thái khác lạ.

Nghĩ đến chuyện anh đã biết chuyện này, trong lòng tôi dâng lên một tia xấu hổ. Nhưng ngay giây tiếp theo tôi đã tự dập tắt nó ngay, tiện thể tự trách mình sao lại có cảm giác có lỗi với anh đến vậy. Chẳng phải anh cũng đang yêu đương sâu đậm với Trần Anh ở trong nước sao!

Anh quay đầu lại, nhìn thẳng vào những chiếc xe đang di chuyển chậm chạp phía trước: "Em không có gì muốn nói với tôi sao?"

Muốn nói gì ư?

"Cảm ơn anh..." Cảm ơn anh đã khen tôi giỏi.

Tô Duật, rõ ràng là bị tôi chọc tức. Thật kì lạ, sau bốn năm, tôi vẫn có thể phán đoán chính xác cảm xúc của anh. Hoặc cũng có thể là anh thể hiện quá rõ ràng, môi anh mím chặt, cố chấp đến mức không thèm nhìn tôi một cái.

Hơi trẻ con.

"Chủ nhật tuần sau nhớ tham gia tiệc tối của Tập đoàn họ Tô." Đến dưới nhà tôi, anh để lại câu này rồi anh tức tối lái xe đi.

Tôi cũng không biết tại sao tôi lại cảm thấy anh đang tức tối khi lái xe với vẻ mặt không cảm xúc.

Rất lạ.

10

Loading...