Lần đầu thấy Phó Cứu là trong một con hẻm nhỏ cạnh quán Kim Sắc Truyền Thuyết. Năm 1989, Thượng Cảng cực kỳ loạn lạc. Khi đó Phó Cứu vẫn là Cửu gia lừng lẫy, gọi là Cửu.
Phó Cứu khi cũng chiếc sofa da thật của Kim Sắc Truyền Thuyết, chỉ cần phất tay là đám đàn em tranh việc. Phó Cứu mười tám tuổi tự cầm đao xông pha c.h.é.m g.i.ế.c ngoài đường phố. Còn mười hai tuổi, vì mà luôn đám chặn đường đ.á.n.h hội đồng trong hẻm.
"Đâu thằng nhóc học sinh thế ? Nằm đây ngủ, sống nữa ?" Năm 1989, Phó Cứu nhấc bổng khỏi con hẻm tối tăm, ngón tay kẹp điếu t.h.u.ố.c chỉ mặt mà khoái chí: "Sao nhóc đ.á.n.h cho nông nỗi ?"
mặt mũi sưng vù, t.h.ả.m hại vô cùng. Phó Cứu , nhưng chính cũng chẳng khá khẩm hơn. Vết thương đầu m.á.u vẫn đang chảy ròng ròng, trông còn thê t.h.ả.m hơn nhiều.
Anh xong, dập tắt điếu t.h.u.ố.c bảo: "Nhóc con, gọi một tiếng Cửu , sẽ đòi công bằng cho nhóc, thấy ?"
Năm 1989, những khổ đau khó lòng dứt bỏ của thời thơ ấu tan biến theo một tiếng " Cửu". Lấy ác trị ác, là Phó Cứu dạy cho . Anh xử lý lũ trẻ hư bắt nạt khác, nhặt bộ đồng phục của lên, rũ rũ vài cái ném lên đầu : "Nhóc con, lo mà học hành cho t.ử tế, đừng !"
hỏi: "Thế nào là ?"
Phó Cứu chỉ chính : " chính là ."
Trong cuộc đời dài rộng và rực rỡ của Phó Cứu, chỉ là một chương nhạc đệm đáng để ghi nhớ. trong mười hai năm cuộc đời khô khan và nhạt nhòa của , Phó Cứu trở thành nét bút đậm màu nhất. Điều vốn dĩ chẳng công bằng chút nào. Và sự bất công xuyên suốt cả cuộc đời .
Ban đầu, sự theo đuổi chỉ là thầm kín. tìm hình bóng Phó Cứu phố, mỗi thấy đều như trúng độc đắc. Phó Cứu đ.á.n.h ; Phó Cứu thương ; Phó Cứu thật nhiều bạn bè; Phó Cứu lên trông thật; sức của Phó Cứu lớn quá; Phó Cứu lúc dữ dằn trông thật đáng sợ… Ở nơi góc khuất u tối nhất, ngắm Phó Cứu hàng vạn .
Mà , một ngoảnh đầu . Dường như, sẽ mãi mãi bao giờ đầu.
2.
Năm mười tám tuổi, khi cầm d.a.o vùng lên phản kháng, nghĩ đến chính là Phó Cứu. Máu b.ắ.n lên mặt , giống y như cái cách nó từng b.ắ.n lên mặt .
mãi mãi ghi nhớ buổi hoàng hôn năm đó, Phó Cứu lưng bước , thậm chí chẳng thèm hỏi tên là gì. Bởi vì là , còn là . Còn bây giờ, cũng trở thành mất .
Ngày gặp , là Cửu gia danh tiếng lẫy lừng của Thượng Cảng, còn chủ động , "Nhóc con, gọi một tiếng Cửu , sẽ đòi công bằng cho nhóc" nữa.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeyd.net.vn/anh-trang-sang-va-ke-vo-on/chuong-8.html.]
Anh nhớ . khi gọi là "Cửu gia", vẫn bảo vệ .
Khi lưng Phó Cứu, luôn một cảm giác, dường như đây mới chính là định mệnh của . sinh là để theo .
Năm mười hai tuổi , lẽ nên theo . mãi đến năm mười tám tuổi, mới thể miễn cưỡng đuổi kịp bước chân của .
3.
Cá Ngừ Vượt Đại Dương
Năm hai mươi tuổi, đối tượng trong những giấc mộng xuân của chính là Phó Cứu.
mơ thấy bàn tay cầm s.ú.n.g của lướt qua yết hầu , tóm gọn lấy linh hồn .
đối với Phó Cứu, chẳng hề trung thành.
thường xuyên trộm cơ thể từ vạt cổ áo, chỉ riêng việc nắm lấy cổ chân thôi cũng đủ khiến hưng phấn đến run . Mỗi chạm , dù là khi trách phạt, đối với đều giống như một loại phần thưởng đầy khoái cảm.
thỏa mãn với những cái thoáng qua của Phó Cứu, thật lâu, thật sâu. điều là bất thường, cũng hiểu rõ Phó Cứu chỉ thích phụ nữ. Anh nhiều nhân tình. Anh để mặc những đàn bà đó hôn lên cơ thể , để những vết son nồng nặc đầy mùi d.ụ.c vọng cổ áo sơ mi.
cũng là kẻ bạc tình bạc nghĩa, thậm chí chẳng thèm nhớ nổi tên mặt mũi của họ. Phó Cứu tin tình yêu, chỉ cần quyền lực và em. luôn cố gắng vỗ về sự đố kỵ trong lòng : Không cả, những kẻ đó quan trọng. Phó Cứu yêu họ, chỉ cần phụ nữ để giải quyết nhu cầu sinh lý mà thôi.
thể lừa dối bản , chịu đựng việc vui vẻ bên đám đàn bà, nhưng tuyệt đối thể chấp nhận việc ngủ với một đàn ông khác.
Sau trận hỏa biến ngoài công hải, chẳng màng đến vết thương do s.ú.n.g b.ắ.n vai, chỉ nhanh chóng mang tin thắng trận về báo cho Phó Cứu. thấy mỉm , vỗ vai và khen: "Làm lắm!"
Thế nhưng Chung Kiệt canh cửa phòng , cản : "Có chuyện gì để mai hãy , Cửu gia đang bận."
thấy những âm thanh ái phát từ bên trong, thẫn thờ hỏi: "Ai ở trong đó?"
"Lão Vu mới gửi đến một con vịt, trông còn mướt mát hơn cả đàn bà."