ÁNH TRĂNG TREO CAO - 5
Cập nhật lúc: 2025-07-01 06:26:06
Lượt xem: 1,699
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/8ztMU97GTZ
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Ta gắng gượng nhìn vào ánh mắt u ám kia, kiên trì giảng đạo lý:
“Oán hận kiếp trước, ta xin dùng kiếp sau làm trâu làm ngựa để trả.”
“Chàng lấy ta, chẳng khác nào hoa tươi cắm bãi phân trâu… Hà tất phải hy sinh lớn như vậy chỉ để báo thù?”
Ta chắp tay:
“Xin công tử coi ta như một cái… đánh rắm mà buông tha được chăng?”
Trần Kính Ngôn cười khẩy, không tỏ thái độ gì:
“Nữ lang nói nghe nhẹ nhàng thật.”
Hắn nhìn ta đầy sợ hãi, chậm rãi từng chữ:
“Dư Xuyên Chi, kiếp này và cả kiếp sau…”
“Nàng… đừng hòng thoát khỏi lòng bàn tay ta.”
08
Trước mắt ta chợt tối sầm.
Chuyện này… đúng là ta có lỗi với hắn thật.
Nhưng truy sát người ta đến nước này thì… quá đáng lắm rồi!
Ta vẫn cố vùng vẫy mà biện giải:
“Nghe ta giải thích đã!”
“Ừm, nàng nói đi.”
Giọng ta càng lúc càng nhỏ:
“Chàng cũng biết mà… ta văn chương dở tệ, chữ lại xấu, không dám đưa chàng xem thư tình ta viết, nên mới nhờ cô nương họ Lục giúp chỉnh sửa đôi chút. Không ngờ lại thành ra…”
Không ngờ người làm chính trị lòng dạ lại đen tối đến vậy!
“Không ngờ thư ấy lại toàn là lời… mưu phản?”
Trần Kính Ngôn vẫn điềm tĩnh như không, mỉm cười nhẹ mà cứa một nhát d.a.o vào lương tâm ta:
“Thế tại sao… lại còn hủy hôn?”
Mặt ta đỏ bừng, trừng mắt nhìn hắn.
Nhà họ Trần các ngươi thanh danh còn hơn cả hoàng đế, có bản lĩnh thì lên Kim Loan điện mà đấu đi!
Sao cứ bám riết lấy một phế nữ chuyên ăn chờ c.h.ế.t như ta?
🍊 Quéo còm các bác ghé nhà Xoăn 🤗 🍊 🤟
🍊 Nếu được, các bác đọc xong cho Xoăn xin vài dòng ”còm” review nhé ạ 🫶
🍊 Follow Fanpage FB "Xoăn dịch truyện" để nhận thông tin lên truyện nhà Xoăn nhé ạ ^^
“Không sao, dù sao ta cũng không phải hạng ghi thù…”
Ta vừa mới nhoẻn miệng cười được nửa cái, Trần Kính Ngôn đã lạnh lùng nói tiếp:
“Ta tất nhiên biết nàng không phải kẻ chủ mưu. Nếu không, nàng đã chẳng yên ổn ngồi đây trước mặt ta rồi.”
“Nhưng… bức thư đó, chính tay nàng đặt vào.”
“Vậy nên… nàng phải gả cho ta để chuộc tội. Nếu không… nhà họ Dư…”
Lời uy h.i.ế.p lộ rõ đến mức ta có là kẻ đần cũng hiểu.
Ta cuống lên, ấp úng mãi mới nói được:
“Đừng làm khó cha mẹ ta… Ta gả! Gả là được chứ gì!”
Trần Kính Ngôn bật cười khẽ.
Bàn tay mát lạnh của hắn vén vạt váy ta, vuốt ve một cách ung dung, ép ta từng bước lùi lại.
Hắn mạnh mẽ đỡ lấy eo ta, giam ta trong vòng tay, không để ta tránh đi đâu.
Ta bật ra một tiếng kêu khe khẽ, cắn mạnh vào vai hắn.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/anh-trang-treo-cao/5.html.]
Hắn làm ta cả người mềm nhũn ra, mà bản thân không hề nhíu lấy một chân mày.
Hắn cúi đầu hôn lên giọt lệ nơi khóe mắt ta, tay siết lấy ta chặt hơn:
“Sao hả?”
Sao là sao!
Ta sắp ngất đến nơi, còn hỏi sao với chả hả?
“So với đám tiện nhân kia, ta thế nào?”
Ta giận đến muốn cắn c.h.ế.t hắn, nhưng nhìn vẻ mặt đắc ý trêu chọc kia…
Ta lại nuốt nghẹn mà khen hắn:
“Chàng… long tinh hổ mãnh, sức lực phi phàm…”
Lúc này Trần Kính Ngôn mới chịu tha cho ta.
Hắn rút khăn tay, chậm rãi lau ngón tay mình như lau ngọc khí:
“Thê tử của Trần Kính Ngôn ta, không cần tài hoa hơn người, hay tinh thông cầm kỳ thi họa.”
“Chỉ cần là nàng… thế nào cũng được.”
Ta chớp chớp mắt, mãi sau mới ngẩn ra: ồ… hắn đang khen ta là “thế nào cũng tốt” sao?
Tự dưng thấy vừa thẹn vừa vui, giống như nhặt được một thỏi vàng dưới đất.
Không nhịn được mà cười hì hì thành tiếng.
Trần Kính Ngôn giúp ta chỉnh lại váy áo, đôi mắt lạnh lẽo đảo qua:
“Nàng đã… trêu ghẹo ta, thì phải chịu trách nhiệm.”
“Nếu còn dám bị nam nhân khác quyến rũ, ta sẽ đánh gãy chân nàng.”
09
Tất nhiên ta chẳng sợ mấy lời uy h.i.ế.p của Trần Kính Ngôn.
Đại cô ta là ai? — Quý phi được sủng ái nhất hậu cung!
Biểu ca ta là ai? — Trưởng hoàng tử của hoàng thất!
Nghe lời phu quân chưa cưới — ấy không phải là sợ chồng, mà là… tôn trọng lẫn nhau!
Sau khi về phủ, Trần Kính Ngôn tự mình chọn ngày hoàng đạo, thân chinh dẫn bà mối, người chủ hỷ sang định ngày thành thân.
Chẳng để lại cho ta nửa khắc chần chừ.
Mẫu thân hạ lệnh: ta phải ngoan ngoãn ở nhà học nữ công, học lễ nghi.
Không mong con gái thay da đổi thịt, chỉ cần đừng mất mặt tổ tông là được.
Mẫu thân cười hớn hở như thể chuột vừa trộm được gà.
Còn ta thì thở dài liên tục không dứt.
Mẹ ơi… con gái mẹ lấy không phải lang quân, mà là chủ nợ đó...
Ta buồn đến mức đi lòng vòng quanh sân, ngay cả nha hoàn Phú Quý cũng sốt ruột, khuyên ta ra ngoài dạo một vòng cho khuây khỏa.
Kết quả, trong một tiệm sách, ta gặp lại tiền phu kiếp trước — Tằng Thanh.
Tằng Thanh ngồi trước tiệm sách, bày một bàn nhỏ, chuyên viết thư thuê cho người qua đường.
Một ngày vất vả, chỉ kiếm được vài chục đồng tiền, cố lắm cũng chỉ vừa đủ ăn.
Ta gặp Tằng Thanh là vào năm đầu ta làm hoàng tử phi.
Hắn có tài, nhưng nhà nghèo. Sau khi đỗ tú tài, chính thất của hắn lại mắc bệnh nặng, cần nhiều thuốc quý dưỡng bệnh, lại còn phải luôn có người chăm sóc.
Năm ấy, biểu ca đưa ta ra ngoài chơi, gặp hắn áo dài bạc màu, lòng động trắc ẩn nên dốc hết bạc trên người tặng hắn.