Kỳ tuyển Thái y viện ba năm mới mở một lần.
Lần này là tuyển gấp, không thông báo rộng rãi, chỉ mời đích danh vài người được giới thiệu — hoặc có danh tiếng, hoặc có liên hệ.
Tên ta, tất nhiên không nằm trong danh sách ấy. Nhưng kỳ lạ thay, hôm nay lại có.
Khi nhận được thiệp mời có dấu ngọc Thái y viện, ta chỉ yên lặng nhìn một hồi lâu, rồi gấp lại, cất vào tay áo.
Không kinh ngạc. Không hỏi han. Không phản đối.
Bởi ta biết — đây là nước cờ của Nghiêm Bắc Lục. Và cũng là cơ hội duy nhất để ta không mãi là người đứng phía sau một lời bảo hộ.
Ngày thi, mưa phùn lất phất.
Trước cổng Thái y viện, mười mấy người xếp hàng chờ gọi tên. Phần lớn là nam tử, ăn mặc gọn gàng, lưng thẳng, tay ôm sách thuốc. Thấy ta xuất hiện, không ít ánh mắt thoáng lướt qua đầy kinh ngạc.
Nữ y dự thi?
Lại không mặc quan phục, chỉ khoác áo vải xanh, tóc búi đơn giản, không mang gì ngoài hộp kim bạc nhỏ.
Nhưng ta không giải thích gì cả.
Người gọi tên bước ra, nhìn bảng danh, hơi sửng sốt khi thấy họ “Lâm”, nhưng không nói gì, chỉ nhẹ giọng:
“Lâm Thanh Dao, vào đi.”
Trường thi rất đơn sơ — ba gian nhà cũ phía sau viện, ngăn riêng, mỗi người một bàn.
Trước mặt là ba câu hỏi.
Một là chuẩn đoán mạch phức, viết phương thuốc.
Hai là luận về dược lý trong huyết hàn lâu năm.
Ba là đề mở: "Ngươi hành y vì điều gì?"
Ta đọc câu thứ ba, tay cầm bút hơi khựng lại một chút.
Năm mười lăm tuổi, ta theo cha học y, chỉ để hiểu vì sao mẹ mất sớm.
Năm mười tám tuổi, ta xuống núi, cứu người vô danh.
Năm hai mươi ba tuổi, ta cứu một người toàn thân đẫm m.á.u tên là Nghiêm Bắc Lục.
Mỗi một lần hành y, đều bắt đầu bằng một trái tim không toan tính.
Nhưng giờ đây — ta hành y, là vì ta muốn tồn tại.
Không phải để ai bảo vệ. Không phải để lấy lòng tin.
Chỉ để chính ta biết: ta không còn là bóng của ai khác.
Ta viết rất nhanh. Bút không run.
Tay không dừng.
Khi bước ra khỏi phòng thi, trời vẫn mưa lất phất. Ngoài cổng viện, không ai chờ ta.
Ta tự đi bộ về Tĩnh Phong viện, áo thấm nước, vạt váy lấm bùn.
Tiểu nha hoàn thấy vậy, hoảng hốt muốn thay khăn áo cho ta. Nhưng ta chỉ ngồi xuống, rót một chén trà, uống cạn.
Đó là chén trà đầu tiên sau ba năm, ta có thể uống với cảm giác hoàn toàn yên lòng.
Không vì ai, không vì tình.
Chỉ vì… cuối cùng, ta đã bước ra khỏi cái bóng của chính mình.
Ba ngày sau kỳ thi, danh sách trúng tuyển được dán trước cổng Thái y viện.
Không chiêng, không trống. Không thông cáo lớn tiếng.
liliii
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeyd.net.vn/anh-trang-treo-ngoai-cua-so/chuong-13.html.]
Chỉ là một tờ giấy được dán khi trời còn chưa sáng, trên đó lặng lẽ liệt kê mười cái tên.
Ta không đi xem.
Người trong Tĩnh Phong viện đi ngang về kể lại: “Có một nữ y đậu, đứng đầu.”
Ta đang phơi thảo dược ngoài sân, tay vẫn nhặt từng cành khô, giọng thản nhiên:
“Vậy sao?”
Người kia cười, tưởng ta khiêm tốn. Nhưng chỉ có ta biết — ta không ngạc nhiên.
Vì bài thi ấy, ta đã viết bằng chính cuộc đời mình.
Chiều hôm ấy, có người đến truyền khẩu dụ.
Hoàng thượng không trực tiếp triệu kiến. Nhưng cho phép người đứng đầu kỳ tuyển lần này nhập Thái y viện, giữ chức “Phó y lệnh”, tạm quyền quản lý việc trong viện ba tháng.
Chức vị không cao, nhưng đủ để khiến người trong triều phải ngẩng đầu nhìn.
Tên ghi trong khẩu dụ: Lâm Thanh Dao.
Ta nhận lệnh, không từ chối, không chúc mừng.
Chỉ về phòng, thay y phục sạch, cột gọn tóc, cất hộp kim bạc vào tay áo.
Trước gương đồng, ta khẽ nhìn mình. Người trong gương không còn là thiếu nữ ngơ ngác ba năm trước, cũng không còn là nữ y của một trấn nhỏ miền nam.
Ta đã không còn là cái bóng phía sau một người đàn ông quyền thế.
Mà là chính ta — Lâm Thanh Dao. Một y giả. Một nhân chứng. Một người được chọn.
Sáng sớm hôm sau, ta bước qua cổng Thái y viện.
Cổng viện xưa cũ, gạch đá rêu phong, hai bên khắc chữ “Trung – Tĩnh”. Năm ấy ta từng đi qua nơi này, chỉ là thân phận khi đó… là một người ngoài.
Còn hôm nay — ta bước qua với danh phận của chính mình.
Người trong viện đưa ta tới gặp viện chính. Lão y mặc áo xanh, mặt đầy nếp nhăn, nhìn ta từ đầu đến chân, không vui không giận.
“Lâm phó y lệnh,” ông ta chậm rãi nói, “nơi này không quen nữ tử lên chức cao.”
Ta cúi đầu:
“Ta không đến để tranh cao thấp. Chỉ vì muốn hành y trong sạch.”
Lão y lặng một lúc, rồi đưa cho ta một xấp hồ sơ:
“Vậy bắt đầu từ phòng dược. Tự xem sổ, tự kiểm kho.”
Ta nhận lấy. Gật đầu. Không than thở.
Bởi ta biết — mọi uy tín đều phải bắt đầu từ những điều nhỏ nhất.
Đêm đó, có một bóng người đứng ngoài cổng Tĩnh Phong viện.
Không bước vào. Không lên tiếng.
Chỉ đứng đó, rất lâu.
Sau cùng, khi tiểu nha hoàn ra quét sân, người ấy mới để lại một mảnh giấy gấp làm tư, rồi rời đi trong đêm tối.
Giấy không ký tên. Chỉ viết:
“Có người trong Thái y viện đã bán sổ dược ra ngoài. Nếu ngươi kiểm kho, sẽ chạm phải hắn. Cẩn thận.”
Ta đọc xong, không kinh ngạc.
Chỉ nhẹ giọng nói:
“Cuối cùng cũng tới rồi.”