Ta trở về Tĩnh Phong viện ngay trong đêm, mang theo một nhánh nhỏ thứ dược liệu lẫn tạp kia.
Lò thuốc được nhóm lên, ánh lửa bập bùng chiếu lên mặt gốm sứ và kim bạc.
Mùi thảo dược dần tỏa ra, ban đầu thoang thoảng như trạch tả, nhưng chưa đến nửa canh giờ sau, ta đã thấy sự khác thường — hơi nước bay lên từ nồi đen đặc, và vị đắng trở nên chát gắt nơi đầu lưỡi.
Đây không phải trạch tả. Mà là tỳ thủy tán đã được tinh chiết, hòa lẫn theo tỉ lệ thấp để tránh bị phát hiện.
Ta lấy kim bạc thử độc — đầu kim chuyển màu xám.
Không cần chờ thêm nữa.
Thuốc trong kho dược trung tâm… đã bị đánh tráo.
Sáng hôm sau, ta trình bản phân tích lên viện chính.
Lão nhận lấy, đọc xong, gương mặt vốn như gỗ đá cũng khẽ biến sắc.
“Ngươi chắc chắn chứ?”
“Ta dám lấy tính mạng ra mà đảm bảo.”
“Việc này…” Lão ngập ngừng, rồi hạ giọng: “Phải bẩm báo lên cung.”
“Phải.” Ta đáp, giọng không lớn, nhưng dứt khoát. “Và phải bẩm báo ngay hôm nay.”
Lão nhìn ta rất lâu. Trong mắt có chút gì đó phức tạp, như ngạc nhiên, như dè chừng… và một phần không rõ là kính trọng hay sợ hãi.
Cuối cùng, lão không nói gì thêm, chỉ sai người trình sớ.
Buổi chiều hôm đó, ta được gọi vào cung.
Không phải gặp hoàng hậu. Mà là Chiêu nghi Trầm thị — một phi tử đã thất sủng nhiều năm, nhưng vẫn giữ danh vị nhờ thế tộc ngoại thích.
Ta chưa từng gặp nàng. Nhưng vừa bước qua cửa điện, đã thấy người phụ nữ ấy đang ngồi dưới bóng màn lụa tím nhạt, mặt che nửa bởi quạt tròn, ánh mắt soi thẳng về phía ta.
“Lâm đại phu.” Nàng lên tiếng trước. “Ngươi tìm ta sao?”
Ta thoáng sững lại.
“Thần… chưa từng gửi tin.”
Nàng cười khẽ:
“Không, nhưng thuốc là từ viện của ta. Dược liệu sai, cũng là dược liệu dùng cho cung nhân của ta. Ngươi kiểm ra, thì đương nhiên… ta phải biết trước.”
Ta im lặng. Trầm thị gấp quạt lại, đặt lên bàn đá bên cạnh.
liliii
“Có điều,” nàng tiếp lời, “dù là ai sai, cũng không nên vội vàng quy tội. Trong cung, sai một bước… mất mạng là thường.”
Lời nói nhẹ như gió xuân, nhưng câu cuối lại sắc như lưỡi dao.
Ta khẽ cúi đầu, giọng bình tĩnh:
“Thần chỉ muốn tra cho rõ. Không vì ai. Cũng không nhắm vào ai.”
Trầm thị nhìn ta. Rất lâu sau, nàng mới cười dịu:
“Ngươi khác những người khác.”
Ta không trả lời.
Nhưng từ câu nói ấy, ta đã hiểu — nàng không giận. Cũng không muốn cản. Chỉ là đang thử ta, để xem… ta là quân cờ của ai.
Khi trở về Tĩnh Phong viện, trời đã nhá nhem.
Trên bàn trà có một mảnh giấy nhỏ — không đề tên người gửi, cũng không ghi địa điểm. Chỉ một câu vắn tắt:
“Người sửa kho dược… từng là y đồng dưới tay Trình Dụ.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeyd.net.vn/anh-trang-treo-ngoai-cua-so/chuong-16.html.]
Tay ta khựng lại.
Trình Dụ — người từng bị vu oan. Người mà ta đã cứu khỏi vòng lao lý.
Nhưng nếu y đồng cũ của hắn là mắt xích trong chuyện này, thì câu hỏi đáng sợ hơn là:
Kẻ đứng sau — muốn vu hại Trình Dụ, hay mượn tay Trình Dụ để đánh đòn từ bên trong?
Ta gặp lại Trình Dụ trong một tiệm thuốc nhỏ ở ngoại thành, cách kinh đô hai dặm.
Nơi đó có biển hiệu gỗ mộc, chỉ vỏn vẹn hai chữ: “Tĩnh An”.
Hắn không bất ngờ khi thấy ta.
Chỉ nhìn một lát, rồi nói:
“Cuối cùng… cũng đến lượt ngươi nghi ngờ ta.”
Ta không đáp, đặt hộp thuốc xuống bàn, gạt nhẹ nắp ra, để lộ một nhánh khô nâu nhạt.
“Tỳ thủy tán. Đã được tinh luyện. Trộn vào trạch tả. Xuất từ kho dược trung tâm.”
Trình Dụ không thay đổi sắc mặt. Chỉ lặng lẽ nhìn.
Ta tiếp:
“Người sửa kho dược… là y đồng từng theo ngươi. Cũng là người năm xưa bị trục xuất khỏi Thái y viện, vì làm sai đơn thuốc. Ngươi còn nhớ tên hắn không?”
“… Đỗ Lương.”
Giọng Trình Dụ khàn khàn, lần đầu mang theo chút d.a.o động thật sự.
Ta nhìn hắn rất lâu, rồi chậm rãi hỏi:
“Ngươi biết hắn không rời kinh. Biết hắn vẫn còn trong viện với danh nghĩa người khác. Biết hắn từng tiếp xúc kho thuốc. Vậy tại sao… ngươi không nói?”
Trình Dụ cụp mắt, ngón tay khẽ siết quanh chén trà lạnh.
“Vì nếu ta nói… sẽ có người chết.”
“Là ai?”
Hắn im lặng.
Ta khẽ nhắm mắt. Một lúc sau mới nói:
“Ngươi im lặng — người suýt c.h.ế.t là hoàng hậu.”
“Ngươi nhắm mắt — là bao cung nhân bị đau không rõ nguyên nhân, thai hỏng không rõ lý do.”
Trình Dụ ngẩng lên, ánh mắt đỏ lên dưới lớp sáng yếu ớt:
“Nhưng nếu ta không im lặng… thì người c.h.ế.t có thể là một đứa bé chưa đầy hai tuổi.”
Câu nói ấy rơi xuống như một nhát búa.
Ta khựng lại.
Trình Dụ hít sâu, giọng như thì thầm:
“Đỗ Lương bị khai trừ vì sai đơn, đúng. Nhưng ngươi biết không — hắn từng chữa sống một cung nữ mang thai ngoài ý muốn.
Hắn không giao nộp đứa trẻ ấy theo quy định… mà giấu nó đi.
Bây giờ, đứa bé ấy sống nhờ vào hắn, sống bằng cái tên khác.”
“Ngươi tưởng ta sợ bị gán tội? Không. Ta sợ đứa bé ấy sẽ không kịp lớn lên.”