Ba ngày sau, ta nộp bản chứng thực lên Hình bộ.
Không thông qua Thái y viện.
Không gửi qua Tể tướng.
Không mượn ai làm trung gian.
Chỉ một bản viết tay, ký tên “Lâm Thanh Dao”, đóng dấu m.á.u lên góc cuối cùng.
Kèm theo đó là một mẫu dược liệu đã được Viện Giám dược xác nhận là có độc tính cao, trích từ kho trung tâm.
Và một cái tên.
“Ngụy giám y — Đỗ Lương, từng đổi danh, hiện giữ kho phụ trách dược nội cung.”
Tin tức lan đi rất nhanh.
Ngay trong chiều, Hình bộ ra lệnh tạm phong kho thuốc.
Đỗ Lương bị bắt giữ để điều tra.
Viện chính Thái y viện — người từng ngầm bảo vệ hắn — bị mời lên điện thẩm tra nội bộ.
Triều đình chấn động.
Buổi tối, ta được mời đến phủ Tể tướng.
Lần đầu tiên, không phải để xin lời khuyên, cũng không vì sợ hãi điều gì sắp tới.
Mà là một lời hẹn bình đẳng.
Nghiêm Bắc Lục ngồi chờ trong thư phòng, tay đặt nhẹ lên một quyển tấu chương chưa mở.
Thấy ta, hắn ngẩng đầu, ánh mắt không giấu được chút mỏi mệt sau mấy ngày căng thẳng.
“Nàng làm hết rồi.”
Ta gật đầu.
“Không ai cản được nàng nữa,” hắn nói.
Ta đáp:
“Không nên cản.”
Hắn nhìn ta, một lúc sau mới nói:
“Nàng biết không, ta từng nghĩ… chỉ cần giữ nàng tránh xa ván cờ này, thìnàng sẽ được yên ổn.”
Ta khẽ cười, ánh mắt không còn nhu hòa như năm xưa, nhưng cũng không cứng lạnh:
“Đó là thứ huynh nghĩ. Còn ta… chưa từng cần ai bảo vệ cả.”
Khi ta rời phủ, trời đổ mưa nhẹ.
Gió mang theo hơi lạnh đầu hạ, tạt vào cổ áo.
Trên đường quay về, ta không ngồi kiệu, chỉ đi bộ.
Từng bước chạm lên nền đá ướt, ta như nghe thấy rõ tiếng gió rít ngoài tường thành.
Ta từng sợ gió.
Sợ mình nhỏ bé đến mức bị cuốn đi.
Nhưng hôm nay, ta đứng giữa gió, lại thấy bình thản lạ thường.
Bởi ta biết, dù trời có nổi bao nhiêu phong vũ…
ta cũng không còn là người cần phải trốn.
Ngày Đỗ Lương bị bắt, trời vẫn còn nắng nhẹ.
Nhưng chỉ ba ngày sau, đã có người chết.
Không phải hắn.
Mà là một tiểu y đồng trong Thái y viện, tên là Lý Bình — người từng làm chung kho với hắn, cũng từng được chuyển lên cung nội cách đây ba tháng.
Người ta tìm thấy hắn treo cổ sau kho thuốc phụ, để lại một dòng chữ nguệch ngoạc:
“Lỗi là ở ta, không liên quan đến người khác.”
Một lời thú tội vội vã, như muốn bịt kín miệng kẻ khác bằng cái chết nhẹ tựa bút lông.
Nhưng ta biết — cái chết này không sạch.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeyd.net.vn/anh-trang-treo-ngoai-cua-so/chuong-17.html.]
Lý Bình vốn sợ bóng tối, chưa bao giờ dám bước một mình vào kho sau giờ Ngọ.
Thế mà lại chọn treo cổ… trong đêm mưa, ngay tại nơi mình sợ nhất?
Không phải thú tội. Là thanh trừng.
Ai đó đang cố chôn vùi đầu mối.
Mà người đang giữ đầu mối lớn nhất — chính là ta.
Tin đến tai ta khi đang so sánh lại bản sao của ba tháng đơn thuốc trong kho dược.
Hạ Du là người đưa tin. Nét mặt căng như dây cung.
“Người ra lệnh phong tỏa hiện trường là Hình bộ,” hắn nói nhỏ, “nhưng… lệnh đến trễ. Khi tới nơi, t.h.i t.h.ể đã được dọn sạch.”
Ta ngẩng đầu, ánh mắt thoáng tối:
“Có ai thấy ai ra tay không?”
“Không.” Hắn lắc đầu. “Và… người bên Hình bộ nói có người ngăn cản tra xét.”
Ta siết tay, hạ giọng:
“Là ai?”
Hạ Du cắn răng, rất lâu mới thốt ra một cái tên.
“Ngụy Thượng thư.”
Tim ta như bị gõ mạnh một nhịp.
Ngụy Tể — người đứng đầu Trung thư tỉnh, cũng là người từng nhiều lần chống đối Nghiêm Bắc Lục trên triều.
liliii
Người không chỉ có quyền, mà còn có mạng lưới ẩn sâu trong cả hậu cung lẫn quan trường.
Lần này, kẻ mà ta chạm vào… chính là một mạch m.á.u của ông ta.
Tối đó, ta đến phủ Tể tướng lần nữa. Không báo trước.
Khi vào đến thư phòng, Nghiêm Bắc Lục vẫn đang họp với hai mưu sĩ.
Thấy ta, hắn chỉ khẽ phất tay cho họ lui ra.
Ta ngồi xuống, đưa thẳng một tờ ghi chú. Chữ ngắn, nhưng đủ:
“Có người chết, không phải vì ta. Nhưng vì lời khai ta đã nộp, người đứng sau là Ngụy Tể.”
Hắn đọc xong, ngẩng lên.
Ánh mắt hắn khi ấy… không có kinh ngạc, không có phẫn nộ.
Chỉ có một thứ — sự yên lặng của người đã đoán trước, nhưng vẫn không muốn tin.
Hắn khẽ nói:
“Ta vốn nghĩ, nàng chỉ muốn cứu một vụ án oan.”
Ta nhìn hắn.
Hắn tiếp:
“Không ngờ, nàng lại… kéo cả chính ta vào ván cờ này.”
Ta đáp, giọng nhẹ:
“Không phải ta kéo huynh vào.”
“Mà là huynh… từ đầu đã ở trong đó.
Chỉ là huynh không nhận ra — hoặc không chịu nhận.”
Đêm ấy, hắn không giữ ta ở lại.
Ta bước ra khỏi phủ Tể tướng, gió quất qua áo, mang theo hơi sương tháng sáu lạnh bất thường.
Trước cổng, có người lặng lẽ đứng chờ — là một nữ tử mặc áo xanh nhạt, mặt che mạng, chỉ để lộ đôi mắt quen thuộc.
Thấy ta, nàng khẽ gật đầu.
Không nói gì, chỉ đưa ra một mảnh lụa. Trên đó, có một cái tên — cùng ngày giờ hẹn gặp.
Tên người ấy, ta từng nghe hoàng hậu nhắc đến.
Một người không ai dám động vào, không ai dám nghi ngờ.
Người giữ kho thuốc hoàng thất — trực thuộc Nội thị phủ.