Nơi hẹn là một ngôi miếu cũ ở ngoại thành, đã bỏ hoang từ lâu.
Người đưa ta đến không để lại tên, cũng không quay đầu lại lần nào. Khi ta đến nơi, cửa miếu đã hé mở, ánh đèn lờ mờ hắt ra từ bên trong.
Một nam nhân đang đứng đó.
Mặc áo xám bạc màu, tóc đã điểm bạc, dáng người cao gầy, tay ôm chặt một hộp gỗ đen.
Thấy ta, ông ta khẽ gật đầu.
“Lâm đại phu.”
Ta khẽ khom người.
“Ngươi biết ta là ai không?” ông ta hỏi.
“Người giữ kho thuốc hoàng thất. Trực thuộc Nội thị phủ, người từng quản toàn bộ dược liệu chuyển vào cung của hoàng hậu ba năm trước.”
Ông ta im lặng một lúc, rồi mở hộp gỗ.
Bên trong là một bản kê thuốc, không nằm trong bất kỳ sổ sách chính thức nào của Thái y viện.
Một đơn thuốc dùng cho hoàng hậu năm đó — ngay sau khi nàng động thai lần đầu.
Ta lật xem.
Từng vị thuốc… đều quen. Nhưng có một vị khiến lòng ta khựng lại.
Mạch hoa — loài dược vốn bị cấm dùng cho thai phụ.
“Vị này... không phải ta kê.” Ta nói chậm rãi.
Người này gật đầu:
“Ta biết. Nhưng có lệnh từ trên đưa xuống, bảo ta thêm vào."
“Lệnh từ đâu?”
Ông ta im lặng rất lâu. Cuối cùng, mới nói ra một cái tên:
“Trực tiếp từ Ngụy Tể — lấy danh hoàng hậu phu nhân truyền xuống.”
Ta thấy tim mình lạnh đi một nửa.
“Ngụy Tể… muốn g.i.ế.c thai nhi của hoàng hậu?”
“Không,” ông ta lắc đầu, “hắn không cần đứa bé đó chết.
Hắn chỉ cần hoàng hậu mãi mãi yếu ớt, cần thuốc dưỡng mãi không ngừng.”
“Chỉ cần thân thể nàng không lành, thì chức vị hoàng hậu… sẽ không có hậu duệ vững chắc. Và khi đó, ngôi vị đó dễ bị thay thế hơn bao giờ hết.”
Ta không nói gì nữa.
Trong đầu hiện lên gương mặt của hoàng hậu năm ấy — trắng xanh, mắt trũng sâu, tay run nhẹ khi cầm chén thuốc.
Ta từng ngỡ đó là vì thai động.
Giờ mới biết — là vì thuốc sai.
Là vì ai đó không muốn nàng có một đứa con sống sót.
Nam nhân đóng hộp lại, tay hơi run.
“Ta từng nghĩ, chỉ cần im lặng, chờ ngày về già, sẽ được an ổn. Nhưng hôm nay… ta thấy tiểu y Lý Bình bị người ta dựng lên treo cổ.
Hắn mới mười bảy. Còn chưa từng thật sự ra tay với ai.”
“Ta hiểu rồi. Nếu không nói, rồi sẽ đến lượt ta.
Và sau ta… là ai nữa?”
Ta nhìn ông ta.
Không thương hại, không trách mắng.
Chỉ khẽ hỏi:
“Ông muốn ta làm gì?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeyd.net.vn/anh-trang-treo-ngoai-cua-so/chuong-18.html.]
Ông tga đáp:
“Lật ra. Lật hết.
Cho dù là Ngụy Tể, hay là ai đứng sau hắn… chỉ cần còn dùng thuốc để kiểm soát mệnh người, thì phải bị lôi ra ánh sáng.”
Khi ta rời khỏi ngôi miếu cũ, trời vừa rạng sáng.
Trong tay là hộp thuốc, trong lòng là một tội lỗi chưa từng có tên.
Bởi ba năm trước, ta đã kê đơn cứu hoàng hậu — nhưng không biết trong đơn ấy, đã bị thêm gì sau lưng mình.
liliii
Ta từng tin mình đã cứu được người.
Hóa ra, ta chỉ là người che đi một phần của sự thật.
Và bây giờ… ta sẽ chính tay gỡ nó xuống.
Ta vào cung khi trời chưa quá ngọ.
Thẻ bài được trình lên rất nhanh, không ai ngăn, cũng không hỏi thêm lời nào.
Có lẽ, hoàng hậu… đã chờ.
Người đưa ta đến chính là cung nữ năm xưa từng hầu cạnh nàng. Nét mặt không đổi, nhưng khi tay nàng cầm lấy cổ tay áo ta, lại khẽ run.
Ta nhẹ giọng:
“Ngươi biết ta đến vì chuyện gì?”
Nàng gật đầu, khẽ thì thầm:
“Người không còn muốn im lặng nữa.”
Ta được dẫn vào một tiểu điện tĩnh mịch, cửa khép hờ, rèm che hạ thấp.
Hoàng hậu ngồi trong góc phòng, tay cầm một quyển sách chưa mở. Ánh sáng chiếu nghiêng, khiến dung nhan nàng như phủ một lớp sương nhạt.
Ta quỳ một gối, hành lễ.
“Thần, Lâm Thanh Dao, tham kiến nương nương.”
Nàng không bảo đứng dậy ngay.
Chỉ nhìn ta, rất lâu, rồi khẽ hỏi:
“Ba năm trước, ngươi có từng hoài nghi?”
Ta ngẩng đầu.
Đối diện là đôi mắt sâu như nước, không oán, không trách — chỉ có một lớp mỏi mệt mờ nhạt khiến người không đành lòng.
“Thần từng nghĩ,” ta đáp khẽ, “nhưng không có chứng.”
“Giờ đã có?”
“Có.” Ta đặt hộp gỗ trước mặt nàng, mở nắp, lấy ra bản sao đơn thuốc và chứng nhận của Viện Giám dược.
“Người giữ kho thuốc đã xác nhận — có chỉ thị thêm mạch hoa vào toa thuốc của người.
Dưới danh nghĩa là ‘điều dưỡng tử cung’, nhưng thực chất… là cắt đứt huyết dưỡng thai.”
Tay hoàng hậu khẽ siết góc áo, ngón tay run lên rất khẽ.
Ta ngừng một lúc, rồi tiếp lời:
“Người đưa lệnh… là Ngụy Tể.”
Một tiếng “keng” khẽ vang lên.
Là cây trâm trên tóc nàng rơi xuống đất.
Nàng cúi đầu thật thấp, thật lâu sau mới cất giọng:
“Ta từng cho rằng, chỉ cần nhẫn nhịn, triều đình sẽ yên, người sẽ an.
Ta từng tin hắn… là vì đại cục.”
Giọng nàng không lớn. Nhưng từng chữ, từng hơi thở, đều lạnh như băng.
“Vậy mà…” nàng ngẩng đầu, cười rất nhẹ, “hóa ra, thứ bị cắt bỏ… lại là huyết mạch của chính ta.”