Khi hắn bước ra khỏi điện, gió chiều nghiêng nghiêng.
Ta không trốn, cũng không lùi.
Chỉ đứng đó, tay khẽ siết lại, mắt nhìn thẳng.
Hắn dừng lại trước mặt ta, ánh mắt hơi mỏi, nhưng trong sâu thẳm… là một tia dịu dàng không còn giấu nữa.
“Nàng nghe thấy rồi.”
“Nghe thấy rồi.”
“Vậy nàng nghĩ sao?”
Ta đáp:
“Năm xưa huynh im lặng để ta một mình đi vào chỗ chết.
Bây giờ… ta không ngờ, huynh lại mở miệng để ta được ở lại.”
Hắn hơi mím môi, cười nhẹ:
“Ta không giỏi giữ người. Nhưng…
lần này, nếu nàng vẫn muốn đi, ta sẽ cản.”
“Không phải vì quyền.
Mà vì ta đã hiểu — nàng không cần được cứu,
nàng chỉ cần… được tin.”
Gió nổi lên một cơn nhẹ, cuốn tóc ta vướng vào áo hắn.
Hắn không né.
Ta cũng không gỡ.
Chỉ lặng yên đứng giữa sân điện, trước bao ánh mắt mập mờ dõi tới, mà lòng lại… an ổn như thể thế gian đã yên.
Chiều hôm ấy, Diên Thọ cung không thắp đèn.
Hoàng hậu triệu ta đến — không qua nội thị, không theo nghi lễ.
Chỉ là một tờ giấy nhắn nhỏ, được gấp gọn trong bao thuốc đã dùng.
Ta hiểu.
Người không gọi ta với tư cách “thần y” hay “người tra án” nữa.
Mà là một người duy nhất nàng có thể nói chuyện thật lòng.
Điện rất yên tĩnh.
Bên ngoài, tán ngọc lan nở muộn, rơi từng cánh xuống thềm đá trắng.
Hoàng hậu ngồi bên bàn trà, áo không đính ngọc, đầu không cài trâm.
Nàng nhìn ta đến, rồi khẽ gật:
“Ngồi đi.”
Ta cúi đầu, ngồi vào chiếc ghế gỗ tròn bên cạnh. Một khoảng cách vừa đủ — không xa đến lạnh lùng, cũng không gần đến thất lễ.
Một lúc lâu, nàng mới lên tiếng:
“Ta từng nghĩ… chỉ cần giữ vị trí, giữ mặt mũi, giữ sự im lặng, thì có thể đổi được an ổn lâu dài.”
“Nhưng sau cùng, vẫn sai.”
Giọng nàng không run, không hận, nhưng ẩn trong đó là một nỗi cô độc sâu không đáy. Ta hiểu. Bởi chỉ có nữ nhân mới hiểu những khoảng tối mà một nữ nhân trong quyền lực phải đối mặt.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeyd.net.vn/anh-trang-treo-ngoai-cua-so/chuong-25.html.]
Nàng rót trà, tay hơi run, nhưng vẫn giữ vững tách.
“Lần này… ta muốn ngươi giúp ta giữ một việc.”
“Là việc gì?”
Nàng đưa tay, từ trong hộp gấm lấy ra một phong thư cũ. Giấy đã ngả màu, nhưng dấu niêm vẫn còn nguyên. Trên đó chỉ ghi ba chữ:
liliii
“Di chiếu dự bị.”
Tim ta chợt lặng.
“Đây là…”
“Là thứ ta để lại… nếu một ngày ta không còn, để người khác khỏi đem thân thể ta ra làm cái cớ đoạt vị.”
Ta không nói.
Bởi lúc này, mọi lời an ủi đều vô nghĩa. Chỉ có yên lặng mới đủ kính trọng.
Nàng nhìn thẳng ta, giọng nhẹ như mưa cuối xuân:
“Ta không tin nhiều người. Nhưng ta tin ngươi… sẽ không vì danh, vì lợi, mà đưa nó ra sai thời điểm.”
“Nếu có một ngày, triều đình loạn, hậu cung vỡ, mà ngươi vẫn còn sống — hãy giao nó cho người xứng đáng giữ ngai.”
Ta nhận lấy phong thư, hai tay run nhẹ.
Không phải vì sợ.
Mà vì ta biết — tay ta giờ đang giữ một phần mệnh mạch của cả thiên hạ.
Trước khi rời cung, nàng gọi ta lại:
“Lâm Thanh Dao.”
“Có thần.”
“Ta luôn nghĩ, trong cung… không có ai là bạn.”
“… Nhưng nếu có một người, thì có lẽ, đó là ngươi.”
Ra khỏi Diên Thọ cung, trời đã sẩm tối.
Gió qua vai áo, thấm vào hộp thư trong tay.
Mỗi bước chân đi qua hành lang ngọc thạch, ta đều cảm thấy rất rõ:
Từ giờ, ta không còn là người đứng giữa công lý và sai lầm nữa.
Mà là người đang giữ bí mật cuối cùng của một nữ nhân sống trên ngôi cao nhất… nhưng cũng cô độc nhất.
Ta mang phong thư trở về Tĩnh Phong viện, đặt vào hộp gỗ được khóa ba tầng, bên dưới bệ lò hương.
Không dám mở. Không dám xem.
Chỉ biết — một khi đã mở ra, một phần giang sơn sẽ thay đổi.
Sáng hôm sau, ta nhận được một mảnh giấy lặng lẽ nhét dưới cửa.
Không có người gửi. Không chữ ký.
Chỉ một dòng:
“Trong di chiếu có một tên. Đã từng xuất hiện ở đơn thuốc của hoàng hậu.”
Tay ta khựng lại. Ngay lập tức mở ra bản chép tay đơn thuốc cũ — lần hoàng hậu động thai đầu tiên, năm Trình Dụ còn phụ trách.
Từng vị thuốc quen thuộc. Nhưng đến vị cuối cùng, ta ngẩn người.
Ngọc trân tiêu.
Một loại dược liệu quý, vốn không cần thiết cho dưỡng thai, càng không nên xuất hiện trong thuốc an thần.