Gian nhà nhỏ ở huyện Thanh Đàm lặng ngắt như tờ.
Ngoài cửa, nắng nghiêng vàng lên tán cây quế.
Bên trong, chỉ có một chén trà cũ, và lời của một người từng "chết" trong sổ bộ hậu cung.
Ngụy Uyển nhìn ta và Lộ Dẫn, ánh mắt không oán giận, không van cầu.
Chỉ có một mỏi mệt đã thành quen.
Nàng lên tiếng, giọng trầm, như kể về người khác:
“Năm đó, ta theo tỷ tỷ vào cung. Trầm tỷ vẫn chưa được phong vị, chỉ là cung nữ của Diên Thọ điện.”
“Ta theo hầu, mang tiếng là thứ nữ Ngụy gia, nhưng không ai coi trọng. Ngụy Tể chỉ cho ta một thân phận thấp, vì không muốn người khác biết... ta từng biết rõ những thứ không nên biết.”
Ta nhíu mày:
“Là gì?”
Nàng đáp chậm:
“Tay Ngụy Tể... đã từng hạ độc một phi tần để đổi vị trí cho người của mình.”
“Người đó… là mẫu thân của hoàng hậu hiện tại.”
Ta sững người.
Lộ Dẫn siết tay:
“Ngươi có chứng cứ?”
Ngụy Uyển lấy ra một bọc vải cũ, bên trong là một bản sao tấu phiếu. Giấy ố vàng, nét chữ xiêu vẹo — nhưng không thể nhầm.
Nội dung: Tố cáo Ngụy Tể từng ngấm ngầm sai người đổi thuốc của một cung tần họ Lục, khiến thai nhi không giữ được, sức khỏe yếu dần rồi mất sớm.
Người dâng tấu: Lâm thị — y quan nội cung, sư phụ Trình Dụ.
Tấu chưa bao giờ được trình lên.
Bị đánh tráo.
Rơi vào tay Ngụy Tể — rồi biến mất.
Ngụy Uyển cúi đầu, giọng khàn khàn:
“Năm đó, ta được Lâm đại phu giao giữ bản sao này.
Nhưng khi tỷ tỷ bắt đầu mang thai, ta biết nếu không làm gì, đứa bé sẽ không sống sót.”
“Ta lặng lẽ sao lại một bản, dự tính dùng nó làm điều kiện: nếu người muốn giết, thì ta sẽ công khai nó.”
“Ta không ngờ… người đó chính là cha ta.”
Câu cuối cùng rơi xuống, gian phòng lặng như tờ.
Gió lay nhẹ bức màn mỏng, ánh nắng lấp lóa trên khuyên tai bạch ngọc.
Nàng nói tiếp:
“Ta biết mình không thể giữ mạng nếu tiếp tục sống trong cung.
Thế nên, ta giả chết.
Dùng danh nghĩa ‘Ngụy Thược Nhi’, rời cung dưới danh nghĩa một người khác.”
“Ta không làm lớn chuyện.
Vì ta biết, một tờ giấy này… nếu rơi vào tay kẻ không đúng, sẽ không cứu ai cả.
Chỉ khiến người c.h.ế.t thêm.”
“Nhưng giờ… ta giao nó cho các ngươi.”
Ánh mắt nàng rơi vào tay ta, trầm tĩnh mà kiên định:
“Giao cho người dám giữ. Dám vạch. Dám chịu hậu quả.
Không phải vì báo thù, mà vì — nếu sự thật không được nói ra,
thì sẽ lại có một nữ nhân khác, một đứa trẻ khác, c.h.ế.t đi… như chưa từng tồn tại.”
Ta nhận lấy tấu phiếu, hai tay hơi run.
Không phải vì sợ.
Mà vì biết, từ khoảnh khắc này…
Mũi d.a.o cuối cùng — đã chỉ thẳng vào tim Ngụy Tể.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeyd.net.vn/anh-trang-treo-ngoai-cua-so/chuong-27.html.]
Ta trở về kinh thành ngay trong đêm.
Trời mưa, đường trơn trượt, nhưng tay ta vẫn giữ chặt hộp gỗ chứa tấu phiếu — bản sao từ Ngụy Uyển, nét chữ đã phai nhưng lời lẽ vẫn như dao.
Ta biết, khi đã mở hộp này ra…
sẽ không còn ai trong sạch.
Không còn ai được phép im lặng.
Sáng hôm sau, ta vào cung, thẳng đến Diên Thọ điện.
Hoàng hậu chờ ta bên hiên, ánh mắt không ngạc nhiên, như đã biết ngày này sẽ đến.
Ta quỳ, dâng hộp gỗ lên bằng hai tay.
Nàng mở ra.
Đọc.
Từng chữ một.
Không bỏ sót.
Khi tay nàng chạm đến dòng cuối cùng, ngón tay siết nhẹ, như muốn bóp nát cả giấy.
Rồi, rất khẽ, nàng hỏi:
“Có bao nhiêu người biết chuyện này?”
Ta đáp:
“Thần, Lộ Dẫn, và Ngụy Uyển.”
Nàng gật đầu.
“Ngụy Uyển… vẫn còn sống sao?”
“Vẫn sống, nhưng không muốn về cung. Chỉ muốn bảo vệ một phần sự thật cuối cùng mà thôi.”
Nàng im lặng, một lúc lâu mới nói:
“Ta từng muốn nhân từ.
Nhưng hôm nay, trẫm chỉ thấy — nếu không ra tay, sẽ còn người khác chết.”
Chiều cùng ngày, ta được mời đến phủ Tể tướng.
Không báo trước.
Nhưng người mở cửa… lại chính là Nghiêm Bắc Lục.
Hắn nhìn ta, ánh mắt sâu và trầm hơn mọi lần gặp trước.
“Ngươi mang đến rồi.”
“Phải.”
Hắn không hỏi ta có chắc không.
Chỉ mời ta vào thư phòng, nơi đã từng trải qua biết bao trận gió chính sự.
liliii
Nơi đã từng chứng kiến hắn cứu người…
và cả những lần hắn làm ngơ trước sự thật.
Ta đặt tấu phiếu lên bàn, không nói gì thêm.
Hắn xem, rất nhanh.
Rồi chậm rãi đứng dậy, quay lưng lại, nhìn ra cửa sổ.
“Một khi đưa ra, sẽ không chỉ hạ được Ngụy Tể.”
“Ta biết.”
“Hắn là rường cột của một nửa triều thần. Nếu đổ, sẽ kéo theo không ít người.”
“Ta cũng biết.”
Hắn quay lại.
Ánh mắt không còn là vị Tể tướng cân nhắc hơn thiệt.
Mà là một người đang cân một cán cân khác: đúng – sai.
Rồi hắn nói:
“Ngươi đã dám giữ.
Vậy để ta là người… dám đẩy.”