Chỉ vỏn vẹn một hàng chữ:
“Xin lỗi, ta vẫn không bảo vệ được nàng.”
Mực chưa khô hẳn, nét chữ hơi run.
Ta lặng người rất lâu.
Bức thư ấy, ta gấp lại, lần này không cất nữa — mà đốt ngay trên ngọn đèn.
Từng tàn tro xoáy lên trong ánh sáng mờ, lặng lẽ bay ra khỏi khung cửa sổ.
Không ai có thể bảo vệ ai mãi mãi.
Chỉ có chính ta — phải học cách đứng vững giữa gió lạnh.
Sau khi tiệm thuốc bị niêm phong, ta tạm thời chuyển về nhà cũ ở cuối trấn.
Nơi ấy là căn viện nhỏ cha để lại, từ lâu không có người ở, cỏ dại mọc um tùm, mái ngói loang lổ, nhưng ít nhất là yên tĩnh. Ta dọn dẹp sơ qua, kê một chiếc bàn, trải giấy, mài mực — ngày vẫn châm cứu, đêm vẫn viết phương thuốc.
Sống lại một đời, những gì từng mất, ta đều không còn muốn đòi lại.
Chỉ mong giữ được chút thanh sạch của bản thân.
Thế nhưng, cõi đời này, không phải cứ muốn bình yên là được yên bình.
Một đêm cuối xuân, trời đổ mưa lớn. Ngoài sân, gió giật từng hồi, cây đào mới trổ nụ cũng bị quật nghiêng nghiêng.
Ta đang nhóm lò, định sắc thuốc cho một bà lão trong trấn thì có tiếng đập cửa dồn dập.
Lúc mở cửa ra, nước mưa tạt vào mặt lạnh buốt. Dưới mái hiên, có hai người bị thương nặng, một kẻ đã mê man, người còn lại thở dốc tựa vào cột gỗ.
“Lâm… Lâm đại phu…”
Hắn đưa tay ra, cố giữ tỉnh táo: “Xin… xin cứu người.”
Ta nhận ra người đó — là thuộc hạ từng đi theo Nghiêm Bắc Lục, tên là Hạ Du.
liliii
Không hỏi thêm, ta lập tức đỡ họ vào trong.
Người bị thương nặng nhất là một nam tử áo đen, lưng bị đ.â.m một nhát sâu đến tận xương, m.á.u đã nhuộm đỏ cả vạt áo.
Không kịp nghĩ gì, ta gọi Hạ Du phụ giúp, rồi lấy dao, cầm máu, bôi thuốc, khâu lại vết thương.
Từng mũi kim xuyên qua da thịt lạnh ngắt, ta không nói một lời. Hạ Du thì run lên vì sốt, nhưng vẫn cắn răng chịu đựng mà không rời khỏi bên cạnh.
Cả đêm ấy, ta không ngủ.
Mưa dầm đến tận sáng mới ngớt, gió lạnh vẫn lùa vào khe cửa. Trong nhà chỉ có ánh đèn leo lét soi bóng ba người — hai kẻ mang thương tích, một người bận rộn vá lại sinh mệnh.
Đến khi trời rạng, người kia cuối cùng cũng tỉnh lại.
Ánh mắt hắn mở ra chậm rãi, nhìn quanh một lượt rồi dừng trên ta. Không ai nói gì, nhưng trong khoảnh khắc ấy, ta có thể cảm nhận được — đây không còn là một người dân thường.
Hắn không hỏi ta là ai, cũng không ngạc nhiên vì được cứu. Chỉ nhàn nhạt cười, nói khẽ:
“Quả nhiên là người trong lời đồn…”
Ta không đáp.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeyd.net.vn/anh-trang-treo-ngoai-cua-so/chuong-5.html.]
Đến khi Hạ Du nghỉ lại sức, ta mới hỏi:
“Các ngươi... là bị phục kích?”
Hạ Du gật đầu, sắc mặt tái nhợt.
“Có người gài bẫy. Là để g.i.ế.c Tể tướng.”
Trái tim ta khẽ run lên.
Hắn vẫn chưa an toàn. Dù đã là Tể tướng, đứng trên vạn người dưới một người, nhưng lại đang ở chính giữa tâm bão.
Ta hạ giọng, hỏi lại:
“Vậy... Nghiêm Bắc Lục bây giờ ở đâu?”
Hạ Du im lặng một lúc, rồi nói:
“Trên đường đến đây.”
Ta vừa thay xong băng cho người bị thương thì nghe tiếng vó ngựa dừng trước cổng.
Tiếng bước chân chậm rãi vang lên trên nền đá ướt, không vội vã, cũng không do dự.
Cửa vẫn khép hờ.
Hắn đứng ngoài cửa một lát, rồi mới đưa tay đẩy nhẹ.
Khi Nghiêm Bắc Lục bước vào, trời đã sáng, nhưng ánh sáng ấy không thể xua đi vẻ mỏi mệt nơi đáy mắt hắn.
Áo choàng sẫm màu thấm nước mưa, dính bùn đất. Mái tóc đen rối nhẹ, còn vướng vài hạt sương.
Ánh mắt hắn nhìn ta, yên tĩnh như mặt nước đầu đông, không gợn sóng, nhưng lại sâu đến mức khiến người đối diện không thể né tránh.
Ta không đứng dậy.
Chỉ cúi đầu, tiếp tục rửa sạch vết m.á.u trên dụng cụ bạc.
Hắn nhìn ta rất lâu, mới khẽ gọi:
“Thanh Dao.”
Tay ta khựng lại một chút, nhưng rất nhanh liền tiếp tục công việc đang dang dở.
“Ngươi không nên tới.”
Giọng ta nhẹ như gió, nhưng từng chữ lại nặng hơn đá.
Hắn bước thêm một bước, giọng vẫn trầm ổn:
“Ta biết, nhưng ta phải đến.”
Trong phòng, ánh đèn chưa tắt hẳn. Mùi thuốc sắc đêm qua vẫn còn vương trên vạt áo, hòa cùng mùi m.á.u khô và hơi lạnh của mưa sớm.
“Ngươi đến vì ta,” ta ngẩng đầu, “hay vì người của ngươi đang ở đây?”
Hắn im lặng.
Ta cười nhẹ, nhưng trong mắt không có lấy một tia vui vẻ:
“Người của Tể tướng đại nhân bị thương trước cửa nhà một dân nữ. Dân nữ ấy lại từng cứu ngươi....Đúng là cơ hội tuyệt vời để người đời viết nên một câu chuyện xưa, đúng không?”