Năm xưa, ta từng nghĩ, chỉ cần mình tránh xa triều đình, tránh xa quyền lực và ân oán, thì sẽ sống được một đời bình an.
Nhưng đến cuối cùng, chỉ cần đứng cạnh người kia, thì dù là ai, cũng không tránh khỏi bị cuốn vào.
Dù cho người đó có nói rằng “muốn bảo vệ ta”.
Cửa mở ra một tiếng kẽo kẹt, một bóng áo đen bước vào.
Không phải quan sai, không phải binh lính.
Mà là một người mà ta.... không ngờ sẽ gặp lại ở nơi này.
Người vừa bước vào khoác áo gấm màu mực, giày đen thêu chỉ bạc, dáng người cao lớn, hành động không vội vàng nhưng mang theo uy nghi bẩm sinh.
liliii
Cửa phòng khép lại sau lưng hắn, tiếng động rất khẽ, nhưng trong không gian tù túng ấy lại vang lên như tiếng khóa chốt vận mệnh.
Ta ngẩng đầu nhìn, trong khoảnh khắc ấy, thời gian như lùi lại mấy năm.
“Lâm đại phu,” người kia cười nhẹ, “lâu rồi không gặp.”
Ta không đáp, ánh mắt vẫn bình tĩnh.
“Chẳng ngờ hôm nay gặp lại ngươi trong tình cảnh này.”
Người đứng trước mặt ta, là Ngụy Cẩm Tư — người từng là đồng môn y học với ta năm xưa, cũng là người.... từng muốn cưới ta làm chính thê.
Năm ấy ta từ chối, hắn chỉ nói một câu “nàng cứ đợi đấy,” rồi rời khỏi vùng sơn cốc, bước vào con đường quan trường.
Mấy năm không gặp, hắn giờ đã là tham tri bộ Hình — một vị quan chuyên xử án, nổi danh lạnh lùng, chính trực, chưa từng tha thứ cho bất kỳ ai đứng bên lằn ranh xám.
Ta chậm rãi nói:
“Là ngươi tố cáo ta?”
Hắn lắc đầu, ánh mắt hơi tối lại:
“Không, nhưng tên nàng đã nằm trên bàn công đường rồi. Nếu ta không tới, có lẽ hôm nay người tra hỏi sẽ không khách khí như vậy đâu.”
Ta im lặng.
“Nàng từng nói,” hắn chậm rãi bước đến gần, “chỉ cần rời xa quyền thế, nàng có thể sống yên ổn một đời. Nhưng Thanh Dao, người mà nàng chọn... lại là Nghiêm Bắc Lục.”
Hắn cúi xuống, nhìn ta rất sâu.
“Hắn là Tể tướng, là tâm điểm của gió xoáy. Nàng cho rằng ở bên hắn, nàng có thể đứng ngoài mọi chuyện sao?”
Ta khẽ siết tay trong tay áo.
“Ta không đứng về phía hắn,” ta đáp, giọng bình thản, “Chúng ta....đã không còn là gì của nhau.”
“Thật sao?” Hắn cười, nụ cười không rõ là tiếc nuối hay khinh miệt.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeyd.net.vn/anh-trang-treo-ngoai-cua-so/chuong-8.html.]
“Nếu các người không còn liên hệ, vì sao hắn lại tự mình đến cứu nàng khỏi vụ án này?”
Tim ta thoáng chùng xuống, nhưng vẫn không biểu lộ gì.
Hắn nhìn ta một lúc, rồi bỗng trầm giọng:
“Ta hỏi nàng một câu.”
“Nàng... có từng hối hận?”
Ta khẽ ngẩng đầu, nhìn thẳng vào mắt hắn.
Trong đôi mắt ấy có tức giận, có nuối tiếc, có đau thương— nhưng quan trọng hơn cả, là một nỗi không cam lòng chưa từng nguôi.
Rất lâu sau, ta đáp:
“Có. Nhưng không phải vì lựa chọn ngày đó, mà là vì từng tin rằng... có thể dùng chân tình đổi lấy lòng người.”
Hắn thoáng sững lại.
Một lúc sau, hắn cười, lùi ra sau một bước, chắp tay sau lưng.
“Được. Ta tôn trọng ý kiến của nàng.”
“Nàng tạm thời không cần ở lại nơi này nữa. Ta đã sắp xếp xong — người của huyện nha sẽ thả người ngay.”
Ta hơi nhíu mày: “Vì sao lại giúp ta?”
“Vì nàng là người ta từng muốn cưới,” hắn nói dứt khoát, “và cũng vì... ta không muốn để nàng c.h.ế.t không rõ ràng dưới tay người khác.”
Rồi hắn quay lưng bước ra cửa, giọng để lại phía sau lưng:
“Nhưng Thanh Dao, nhớ lấy — một khi đã quay về con đường này, thì dù có muốn rút lui, cũng không dễ nữa đâu.”
Khi bước ra khỏi huyện nha, trời đã ngả chiều.
Ánh nắng tàn cuối ngày rơi nghiêng xuống bậc đá rêu phong, gió vẫn lạnh, nhưng không còn buốt như sáng sớm.
Ngụy Cẩm Tư không tiễn ta, cũng không cần thiết.
Ta đi bộ trở về, đoạn đường vốn không xa, chỉ là mỗi bước chân đều nặng hơn thường ngày — như thể có điều gì đang chậm rãi trượt khỏi những gì ta từng cố giữ lấy.
Trấn nhỏ vẫn thế, người đi kẻ lại, không ai để ý đến một nữ y vừa được thả ra từ huyện đường. Tiệm thuốc vẫn còn bị niêm phong, tấm biển gỗ treo lệch dưới mái hiên, lắc lư theo gió.
Ta không về đó, mà quay thẳng về căn nhà cũ.
Cửa vừa mở ra, đã thấy Nghiêm Bắc Lục đứng trong sân.
Hắn mặc áo sẫm, tay cầm một cuốn sách y lý cũ, dường như đang chờ ta từ rất lâu.
Thấy ta trở về, hắn chỉ khẽ gật đầu.