Ta không đáp.
Chỉ lặng lẽ đi vào bếp, nhóm lại bếp lò, sắc một ấm trà.
Lúc quay trở ra, hắn vẫn đứng đó, nhưng ánh mắt đã dõi theo ta từ lúc nào.
Ta đặt chén trà xuống bàn.
“Huynh muốn nói gì thì nói đi.”
Hắn ngồi xuống đối diện, tay đặt nhẹ lên bàn, như đang dò xét phản ứng của ta từng chút một.
“Người hôm nay gặp nàng,” hắn chậm rãi nói, “là Ngụy Cẩm Tư?”
Ta gật đầu, không che giấu.
“Hắn từng muốn cưới nàng.”
liliii
“Chuyện cũ rồi.”
Hắn nhìn ta, đáy mắt không gợn sóng, nhưng giọng đã thấp hơn một phần:
“Lần này hắn đến, không chỉ để cứu nàng. Hắn muốn kéo nàng về phe của hắn.”
Ta nhướn mày:
“Ta là thầy thuốc, không phải quan. Không có phe nào phải kéo cả.”
Hắn im lặng, một lúc sau mới nói:
“Nhưng nàng là người duy nhất có thể khiến ta nhượng bộ.”
Câu nói vang lên giữa khoảng sân lặng gió.
Ta khẽ cười, không rõ là mỉa mai hay bất lực.
“Vậy ra trong mắt người khác, ta vẫn chỉ là một con cờ.”
Hắn ngẩng lên, nhìn ta rất lâu.
“Không phải.”
Ta không nói nữa.
Trong lúc im lặng ấy, hắn đặt lên bàn một bức thư.
“Lệnh điều tra y quán, người tố cáo, và cả kẻ đứng sau sai binh lính mai phục Hạ Du... đều là cùng một người.”
Ta mở thư, đọc lướt qua.
Tên người kia, ta không xa lạ.
Một vị đại thần trong triều, thân phe Trung thư tỉnh, đối lập hoàn toàn với thế lực của Nghiêm Bắc Lục.
“Ý huynh là,” ta khẽ hỏi, “ta đã bị lôi vào cuộc chơi chính trị này…. chỉ vì huynh?”
Hắn không phủ nhận.
“Vì nàng từng cứu ta.”
Ta cười nhạt, lắc đầu:
“Lần đó, ta không cứu người vì thân phận. Càng không nghĩ sẽ có ngày mình được‘trả ơn’ như thế này.”
Hắn nhìn ta, giọng nhẹ hơn:
“Lần này, cầu xin nàng giúp đỡ, thật sự không còn ai đáng tin nữa cả.”
Ta ngẩng lên, ánh mắt bình thản:
“Huynh cần ta làm gì?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeyd.net.vn/anh-trang-treo-ngoai-cua-so/chuong-9.html.]
Ta nhìn bức thư trước mặt, ngón tay khẽ miết lên mép giấy đã hơi sờn. Mực còn mới, nhưng từng chữ viết ra lại mang theo áp lực của triều cục. Không khí trong sân, dù không ai nói gì, cũng nặng đến mức khó thở.
Nghiêm Bắc Lục vẫn nhìn ta.
Ánh mắt hắn không mang theo van nài, cũng không lạnh lùng. Chỉ là chờ đợi — như thể cho dù ta nói gì, hắn cũng sẽ chấp nhận.
Ta đặt bức thư xuống, chậm rãi hỏi:
“Huynh cần ta làm gì?”
Hắn đáp: “Giúp ta cứu một người.”
Ta không nói, chờ hắn nói tiếp.
“Người đó là Thái y trong Thái y viện, tên là Trình Dụ. Năm xưa từng theo học cùng thầy với ta. Gần đây bị hãm hại, gán tội ngấm ngầm đầu độc một vị hoàng tử. Hiện đã bị giam ở Hình bộ.”
Ta nhíu mày.
“Chuyện y dược, chẳng phải nên do Thái y viện xét?”
“Phải,” hắn gật đầu, “nhưng khi thế lực phía sau muốn bức một người đến chết, thì lý lẽ không còn là lý lẽ nữa.”
Ta trầm mặc.
Trình Dụ, ta từng nghe tên. Là người nổi danh y thuật, tính tình cương trực, không kết bè phái. Chính vì vậy mới dễ thành cái gai trong mắt kẻ khác.
“Huynh muốn ta làm chứng?”
“Không,” Nghiêm Bắc Lục lắc đầu, “ta muốn nabgf kiểm lại phương thuốc mà Trình Dụ từng kê. Tìm điểm mấu chốt, rồi dùng thân phận của nàng để yêu cầu tái thẩm.”
Ta khẽ cau mày.
“Lấy thân phận gì?”
“Đệ tử chân truyền của Lão thái y Lâm Trạch.”
Hắn ngẩng nhìn ta, giọng bình thản nhưng rõ ràng:
“Và là người từng được mời vào cung bắt mạch cho hoàng hậu ba năm trước.”
Tay ta khựng lại.
Quá khứ ta đã cố giấu đi, cuối cùng vẫn bị lôi ra.
Ta nhớ rất rõ năm đó — ta được mời vào cung bắt mạch, chỉ một lần duy nhất. Không ai biết ta từng làm gì, cũng không ai nhắc lại. Nhưng Nghiêm Bắc Lục, rõ ràng chưa từng quên.
Ta siết nhẹ ngón tay. Hơi lạnh đầu xuân luồn qua kẽ áo, khiến lòng cũng lạnh theo.
Một lúc sau, ta hỏi:
“Nếu ta không đồng ý thì sao?”
Hắn im lặng.
Rất lâu sau, mới chậm rãi đáp:
“Vậy thì... ta sẽ tự đi.”
Ta ngẩng đầu nhìn hắn. Hắn không trốn tránh. Giọng nói không mang theo cứng ép, nhưng ánh mắt lại không hề có ý định quay đầu.
Cuối cùng, ta khẽ nói:
“Được. Ta đi.”
Hắn sững lại.
Ta đứng dậy, gấp bức thư, nói như tự nhủ:
“Không phải vì huynh, cũng không phải vì Trình Dụ.”
“Chỉ là, ta mệt rồi. Mệt vì cứ mãi lùi bước mà vẫn không yên.”