BA MẸ NUÔI TÔI TRONG CỰC KHỔ, LẠI MUỐN PHỤNG DƯỠNG HỌ SỐNG SUNG SƯỚNG - 1
Cập nhật lúc: 2025-09-25 15:45:31
Lượt xem: 300
Ba đặc biệt tin tưởng kiểu giáo dục khổ hạnh.
Để “chịu khổ”, kỳ nghỉ Tết Dương lịch khi về quê, họ cố tình chỉ mua cho một vé – bắt suốt 20 tiếng đồng hồ để về nhà.
chỉ nhạt.
Họ quên mất hôm nay là sinh nhật .
mười chín tuổi , còn cần gồng chịu đựng những thứ khổ cực mà họ tự cho là "rèn luyện" nữa.
—--
Vừa lấy vé về, ba bằng ánh mắt đầy phấn khích xen lẫn ác ý.
Họ đang chờ đợi khuôn mặt sẽ lộ sự bất mãn, suy sụp hoặc oán giận.
Dù thì họ cũng mua vé giường hạng sang cho , còn chỉ một tấm vé ghế.
Nếu là đây, chắc sẽ năn nỉ ba , xin họ đổi vé thành vé ghế cứng.
bây giờ, một lời, chỉ lặng lẽ xách vali về phía cửa kiểm soát vé.
Ba liếc .
Mẹ nhíu mày, chọc vai một cái:
– Mặt con là ? Con để tạo điều kiện rèn luyện như thế cho con, ba vất vả thế nào ?
– Chút khổ so với tụi ba ngày xưa thì chẳng đáng gì! Vì con trưởng thành, ba hy sinh tàu cùng con đó!
Ba cũng phụ họa:
– , nếu nhờ tụi ba ăn khổ năm xưa, bây giờ con gì cuộc sống như thế ?
– Nói cho con , thật vé vẫn còn nhiều lắm, nhưng cho dù thế nào, ba cũng sẽ mua giường cho con .
– Cho dù khổ, ba cũng tạo khổ, để con cảm giác đó. Có con mới thành tài. Con ơn, còn dám giận dỗi ?
Sắc mặt bình thản:
– Con giận. Từ nhỏ tới giờ, ba vẫn đối xử với con như mà. Con quen .
Ba tin rằng con cái "chịu khổ" thì mới nên .
Lúc học tiểu học, bữa trưa ở trường, ba còn cố tình từ công ty chạy đến, chặn ở sân vận động, bắt xổm đất ăn bánh bao khô họ mang theo, còn cho uống nước.
Dù là mùa hè nắng gắt mùa đông tuyết rơi, vẫn nuốt bánh họ thuyết giáo.
Sau học cấp hai, ba cho dùng bất kỳ phương tiện nào để học, mỗi ngày 4 giờ sáng dậy, 6 giờ đến trường, trong gió lạnh chờ một tiếng đồng hồ.
Lên cấp ba ở nội trú, sợ “hưởng thụ”, ba cố tình bắt mặc áo dày mùa hè, mùa đông thì chỉ mặc áo ngắn tay, mỗi tuần chỉ cho 20 tệ tiền sinh hoạt.
Tiền lớp, học phí, lệ phí, họ lo gì cả, bắt tự xoay sở.
Mỗi dịp Tết, ba đều tự hào kể những chuyện với họ hàng:
– Bây giờ con cái hư hỏng là do cha nuông chiều! Con bé Lý Thanh Thanh nhà vẫn sống đó ? Con chịu khổ!
Vậy nên khi họ tuyên bố sẽ dẫn về quê, hề mong đợi gì.
, họ chỉ sợ khi học đại học sẽ còn “chịu khổ” như họ mong .
Trước lúc lên tàu, họ vẫn tiếp tục khoe khoang về vé giường hạng sang.
Cứ như thể chỉ khi lộ vẻ mặt đau khổ, thì việc "dạy dỗ" của họ mới gọi là thành công.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeyd.net.vn/ba-me-nuoi-toi-trong-cuc-kho-lai-muon-phung-duong-ho-song-sung-suong/1.html.]
Còn , ngó lơ sự khoe khoang đó, kéo vali thẳng lên toa tàu.
Tàu chuyển bánh. Trong cả toa chỉ là cầm vé .
quanh, thấy một chỗ trống liền xuống.
Người phụ nữ đối diện mỉm với , đưa cho một quả táo:
– Cô bé, một ? Ăn trái cây .
nhỏ nhẹ cảm ơn.
Lúc đó, một tiếng quát chói tai vang lên từ phía :
– Ai cho mày xuống? Không mua vé ?
Mẹ hằm hằm tới, túm mạnh cánh tay .
Bà trừng mắt, còn phủi phủi chỗ như thể bẩn ghế .
– Mày đúng là hổ, còn chiếm chỗ của ! Mày khác ?
hất mạnh tay bà :
– Vé thì vẫn chỗ trống mà, con tranh giành với ai!
Mẹ dùng bộ móng tay mới , nhéo đau điếng:
– Còn dám cãi! Cãi là tội chồng thêm tội!
Người phụ nữ gần đó thấy , liền nhíu mày hỏi:
– Bà là ai? Sao đối xử với con gái như ?
Mẹ trợn mắt:
– là nó! Mua vé cho nó là để nó khỏi ! Nó dám xuống thì rèn luyện nữa!
Câu của lập tức gây xôn xao.
Vốn dĩ cảnh tượng thu hút ít ánh . Giờ bà , mấy bạn trẻ trong toa thể yên.
Họ liếc , cố tình to để thấy:
– Bà già chắc là di tích còn sót từ thế kỷ hả? Giờ là thời nào mà còn giáo dục kiểu ăn khổ?
– đó! Nhìn bả ăn mặc bóng bẩy, con gái thì nổi cái vé . Là ruột ? Hay là buôn ? Báo công an !
Lời nhận xét sắc bén như dao.
Mẹ tức tới mức run cả tay:
– Các gì chứ? đang dạy con ! Giới trẻ bây giờ thiếu rèn luyện, ăn khổ lợi!
– Với , còn mang cơm cho nó nữa kìa!
Nghe , thấy lạ.
Bà mà cũng mang đồ ăn cho ?
Mẹ móc một hộp cơm – bên trong là một cái bánh bao khô quéo, và ít đồ ăn thừa mốc meo mấy ngày.
Vừa mở nắp, mùi chua bốc lên khiến gần nhăn mặt.
– Món chua lè, cho con bé ăn ?