3.
Suốt dọc đường về, cảm giác bất an trong càng lúc càng mãnh liệt.
Mãi cho đến khi mặt trời ngả về tây, xe khách chạy thị trấn.
ngoài cửa sổ, khỏi sửng sốt.
Thị trấn quê ở vùng hẻo lánh, mấy năm những trẻ như đều đổ xô ngoài ăn.
Thế nhưng ba năm về, nơi đây da đổi thịt.
Con đường đất lầy lội bằng đường nhựa sạch sẽ, các hàng quán ven đường cũng mọc lên nhiều hơn.
Hơn nữa… ảo giác , mà cảm thấy trẻ phố dường như cũng nhiều hơn .
Khi xe ngang qua trung tâm thị trấn, còn trông thấy một tòa nhà văn phòng khá khang trang.
Chẳng lẽ là các sinh viên về quê khởi nghiệp?
Thế nhưng còn kịp nghĩ kỹ, thì một tin dữ khiến choáng váng.
Bà nội nhập viện .
Tin là em trai .
Lúc đó xuống xe ở bến, liền đụng mặt nó.
Nó ôm chầm lấy , mặt mũi đầy vẻ buồn bã:
“Chị, cuối cùng chị cũng về .”
Nó , khi bà nội gọi video cho ngày hôm qua, thì đột ngột viêm phổi và nhập viện.
Bệnh tình chuyển biến nhanh, buổi sáng bà còn thể chuyện với qua tin nhắn thoại, đến chiều thì đưa ICU.
Em trai thở dài:
“Bà nội cho em , sợ chị lo… Ai ngờ chị vẫn cứ về.”
Vừa đến bệnh viện, lập tức lao đến khu ICU.
Qua lớp kính và rèm mỏng, thấy một hình gầy gò, cắm đầy ống truyền.
vì cách xa, rõ mặt bà.
định xông , thì một trông như bác sĩ chặn .
“Bệnh nhân đang nguy kịch, hiện giờ thể thăm .”
định hỏi rõ tình hình, thì phía bỗng vang lên tiếng nức nở.
đầu , là bố .
4.
Bố – Ngô Lai – xưa nay chẳng cha , càng con hiếu.
Năm tám tuổi, thường xuyên ông bạo hành, cuối cùng chịu nổi nữa, bỏ trong đêm, để lời nào.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeyd.net.vn/ba-noi-gia/2.html.]
Từ khi trong nhà còn phụ nữ, bố càng buông thả, chẳng mấy khi ở nhà.
và em trai đói đến mức .
em trai là “độc đinh truyền hương khói” của dòng họ, nên các bác, chú quan tâm, chu cấp, cưng chiều.
Còn thì khác, đầy nửa năm gầy rộc, da vàng như nghệ.
Bà nội xót lòng mới đón về sống cùng.
Từ đó trở , cuộc sống của hai bà cháu, bố chẳng mảy may ngó ngàng đến.
lúc , tiếng của ông vang dội như sấm.
Chẳng lẽ… ông thực sự hối cải?
đành lòng, bước tới vỗ nhẹ vai ông .
Tiếng lập tức ngưng bặt. Ông ngẩng đầu lên, thốt:
“Giai Giai, ICU tốn kém lắm, viện phí mười vạn đấy, bố lấy từng tiền?”
Tiếng to, nhưng mặt lấy một giọt nước mắt.
lạnh trong lòng, bố vẫn là bố , trong đầu chỉ tiền.
“Từng năm nay, tháng nào con cũng gửi cho bà hai ngàn, tiền ?”
Ánh mắt Ngô Lai chớp chớp, lảng tránh.
“Tiền gì chứ? bố . Mà cho dù tiền thật thì bà mày đang viện thế , bố đào chứ?”
cau mặt .
Dù bố khốn nạn thật, nhưng câu cũng sai, cứu là quan trọng nhất.
rút điện thoại, chuyển bộ tiền tích góp nhiều năm cho ông trong một .
Ngô Lai thấy tiền tài khoản, vội kéo em trai đóng viện phí.
ở trông chừng cửa phòng ICU đến tối muộn.
Thấy trăng lên cao, càng thêm lo lắng, chạy đến quầy y tá cầu xin cho thăm.
Hạt Dẻ Rang Đường
Năn nỉ mãi, cuối cùng chị y tá cũng xiêu lòng.
khi hỏi tên bệnh nhân, chị lật sổ bệnh một lượt nghi hoặc :
“Chắc chắn là tên Trương Quế Lan ? Không bệnh nhân nào tên cả.”
Một linh cảm chợt lóe lên trong đầu , giật lấy quyển sổ, tỉ mỉ dò từng trang ba lượt.
Không hề tên của bà.
cảm thấy m.á.u dồn lên não, bất chấp sự cản ngăn của y tá, lao thẳng phòng theo dõi.
Vén mạnh tấm rèm quanh giường bệnh.
Người giường là một bà lão xa lạ.
lừa .