5.
Lúc , y tá và bảo vệ lao phòng theo dõi, lôi ngoài một cách hỗn loạn.
Trước cửa phòng ICU, bảo vệ lớn tiếng quát mắng , nhà các bệnh nhân khác cũng chỉ trỏ bàn tán.
chẳng thấy gì cả.
Như thể nhấn chìm xuống đáy nước, âm thanh xung quanh đều trở nên mơ hồ.
Cơn phẫn nộ và tủi bùng nổ trong lòng .
Hạt Dẻ Rang Đường
Bà nội căn bản hề nhập viện.
Tên khốn Ngô Lai diễn một màn giả, chẳng qua chỉ để lừa mười vạn tệ?
Càng khiến lạnh lòng hơn là ngay cả em trai cũng cấu kết để lừa ?
thất thần rời khỏi bệnh viện, trong lòng trào dâng một nghi vấn còn lớn hơn: Bà nội rốt cuộc đang ở ?
xổm cổng bệnh viện, ngừng nhắn tin cho em trai:
[Ngô Thiên Tứ, bà nội căn bản hề viện, em lừa chị?]
[Hai là đồ khốn! Bà nội rốt cuộc đang ở ?]
Không hồi âm.
gọi điện cho cả nó và Ngô Lai, cả hai đều tắt máy.
phịch xuống đất, mệt mỏi rã rời, thì bỗng điện thoại vang lên tiếng thông báo của WeChat.
mở xem là tin nhắn thoại từ bà nội.
Bà nội :
[Giai Giai , bà du lịch với mấy bà bạn , cháu đừng lo nhé.]
Giọng mạnh mẽ, rành rọt, chẳng khác nào hình ảnh quen thuộc của bà trong ký ức .
Thế nhưng, trong lòng dâng lên một cơn ớn lạnh ghê gớm.
Ba năm , bệnh tiểu đường của bà nội gây biến chứng nghiêm trọng.
Hai chân bà lở loét, khó khăn, đến việc việc vặt trong sân còn cực kỳ vất vả.
Với tình trạng như …
Làm bà nội thể du lịch ?
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeyd.net.vn/ba-noi-gia/3.html.]
6.
đặt điện thoại xuống, lòng rối như tơ vò.
Từ cuộc gọi video tối qua, chuyện trở nên bất thường.
một dự cảm mãnh liệt, gọi video và gửi tin nhắn thoại cho … bà nội.
Vậy bà là ai?
Tại giống hệt bà , cả giọng cũng sai một ly?
Bà và bố , tại nhất quyết cho về nhà?
Nếu về nhà, bố sẽ dễ dàng lừa tiền của hơn mà.
đưa tay day thái dương, cố ép bản giữ bình tĩnh.
, câu trả lời đều trong căn nhà nhỏ của bà nội.
Nơi lớn lên từ thuở bé.
Nghĩ , lập tức dậy.
Các tài xế xe dù chờ cổng bệnh viện lập tức vây mời chào.
khi đến làng Ngô Gia, ai nấy đều chùn bước.
“Không , .”
“Dự báo thời tiết tối nay mưa, đường bên đó khó lắm.”
“Xa lắm em gái ơi, hôm nay là Tết Trung Thu, còn về sớm nữa.”
cảm thấy gì đó lạ lùng. Cuối cùng trả gấp ba giá, mới miễn cưỡng đồng ý chở .
Vừa lên xe, liền hỏi thẳng:
“Chú ơi, ai cũng chịu làng Ngô Gia ?”
Ban đầu chú tài xế còn ậm ừ né tránh.
khi gần đến thôn, chú nhịn nữa, bắt đầu kể:
“Cái làng đó á, mấy năm còn náo nhiệt lắm. hiểu mấy năm nay, chết, cứ chạy tới gần là thấy một đoàn đám ma nối đuôi , ai mà sợ chứ?”
“ á, già trong làng gần như còn mấy ai, trẻ thì bỏ hết, bây giờ nơi đó y như làng ma đó.”
“Nói thật là, cô đừng trách lắm lời… muộn như vầy , cô còn tới đó gì?”