Bạch Hồ Báo Oán - Chương 3

Cập nhật lúc: 2025-10-19 11:24:07
Lượt xem: 900

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/8pYOUfPdMO

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

thật sự ngoài!

 

gọi “bà ơi”, ghé mắt qua khe cửa.

 

Bên ngoài chỉ thấy tuyết trắng mịt mù, ánh trăng treo lơ lửng trời, phản chiếu xuống một vùng trắng xóa.

 

cửa khóa kỹ, bà ngoài kiểu gì ?

 

Bỗng nhiên một con mắt hiện trong khe cửa!

 

sợ đến mức lùi liên tiếp mấy bước.

 

Rồi bên ngoài vang lên giọng bà :

 

“Tiểu Chính, cháu gì đấy? Mau mở cửa cho bà nào!”

 

Giọng y hệt bà nội .

 

rón rén gần cửa, định mở … thì chợt nhớ đến lời bà dặn:

 

“Dạo ban đêm ngoài! Ai mà , thì đừng cho họ nữa!”

 

Chính bà nội thế, mà giờ ngoài ?

Chỉ đăng truyện Cơm Chiên Cá Mặn, Cá Mặn Rất Mặn và MonkeyD

 

áp tai cửa ngóng.

 

Ngoài ngoài tiếng gió rít, còn âm thanh… cào cửa!

 

Lưng lạnh toát, bà nội thể cào cửa chứ?!

 

lập tức chạy sang gian đông, thì cửa sổ cũng vang lên tiếng cào ken két.

 

Khung cửa rung lên, như sắp bật tung đến nơi.

 

vội leo lên thang, bò lên xà nhà nơi treo thịt khô.

 

Ngay giây , cửa sổ đẩy mở!

 

Một luồng gió lạnh tanh nồng thổi ào , kéo theo mùi tanh hôi ghê tởm. 

 

Tuyết bay mịt mù, khiến mắt cay xè.

 

Một bóng trắng toát trôi phòng, vô cùng nổi bật giữa ánh lửa leo lét.

 

nấp xà, thấy nó lượn qua ngay chân .

 

Nó như một đám sương dày, bên trong phát tiếng “rắc rắc” ghê rợn.

 

vòng vòng khắp phòng, sang gian tây.

 

Khi , thấy một khuôn mặt đầy m.á.u đỏ tươi.

 

Là bà ?!

 

rùng , dựng tóc gáy, bám chặt xà mà run lẩy bẩy.

 

Bỗng nhiên, nó ngẩng đầu lên!,

 

hét lên thất thanh!

 

Ngay khoảnh khắc nó lao đến, bên tai vang lên tiếng hét:

 

“Tiểu Chính! Tỉnh ! Cháu đang mơ đấy!”

 

ngã khỏi xà nhà một luồng gió lạnh táp thẳng miệng.

 

Khi mở mắt , bà nội đang ôm chặt , vẻ mặt đầy lo lắng:

 

“Cháu cuối cùng cũng tỉnh !”

 

sợ quá, vùng vẫy .

 

Bà nội bưng đến một bát chất lỏng đỏ sậm, mùi tanh nồng nặc xộc lên, nhưng kỳ lạ là thấy thơm ngọt.

 

Một cơn thèm khát mãnh liệt dâng lên, khiến cầm bát uống liền một .

 

Khi lấy , bà nội đầy cảnh giác:

 

“Bà ơi… cháu mơ thấy bà biến thành quái vật…”

 

Bà nội lập tức bịt miệng , căng thẳng cửa sổ:

 

“Đừng nữa! Chúng nó để mắt tới !”

 

5

Toàn run lẩy bẩy.

 

Bà nội đưa thêm cho một chén nước nóng.

 

Trong nhà, lò sưởi vẫn cháy bập bùng; uống xong chén nước, cơ thể mới dần ấm .

 

Bà nội canh suốt đêm, cho đến khi trời sáng, chúng mới ngoài.

 

Sân đầy xương vụn, rải rác khắp nơi.

 

Còn xác thỏ và chuột cứng đờ trong tuyết.

 

Bà nội bảo gom hết mấy xác c.h.ế.t đó , ném góc tường dùng tuyết lấp .

 

mở cổng sân, thì thấy chú Cường dẫn mấy khác đến.

 

Ông rằng ở đầu làng phát hiện một xác c.h.ế.t nữa.

 

Trưởng thôn sợ xảy chuyện lớn, nên bảo đội bảo vệ từng nhà hỏi han.

 

Những cùng chú Cường mặt trắng bệch, trông như dọa đến hồn xiêu phách tán.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/bach-ho-bao-oan/chuong-3.html.]

Bà nội bông tuyết đang rơi, c.ắ.n răng :

 

“Không thể đợi thêm nữa, thu dọn đồ, hôm nay rời khỏi làng.”

 

lúc đó, trưởng thôn cũng tới.

 

Ông nhà, chỉ trong sân quanh một hồi.

 

Đợi bà cửa, ông mới :

 

“Bà chị , e là làng thứ đó để mắt tới . Hay là… khi trời còn sáng, cùng chạy trốn ?”

 

Sắc mặt ông nhợt nhạt, rõ ràng là hoảng sợ lắm.

 

giận dữ trừng ông :

 

“Nếu thì ai nấy tự ! Việc các gây , lôi chúng gì?”

 

“Cùng ? Ông dám chắc rời khỏi làng … vẫn còn là sống ?”

 

Nghe bà nội , mới cảm thấy khí kỳ lạ.

 

Mấy rõ ràng cùng , nhưng giữa họ cách chừng hai mét, ai nấy đều cảnh giác .

 

Cảm giác như họ đang đề phòng lẫn .

 

Chú Cường vẫn cất d.a.o vỏ.

 

Còn mấy trong đội bảo vệ, tay cầm đinh ba, mũi thép vô tình cố ý đều chỉ về phía chú Cường.,

 

Chẳng lẽ thứ đó đang ở giữa bọn họ?!

 

Chú Cường bực tức c.h.ử.i rủa:

 

“Mẹ kiếp, trưởng thôn! Không ông là khởi xướng vụ đó ? Giờ sợ ?

Chỉ là một con súc sinh thôi, xem mấy sợ thành thế !”

 

Rồi ông nở nụ gượng, sang bà :

 

“Thím , thứ đó chắc hại thím . Thím sẽ nỡ khác c.h.ế.t chứ?”

 

Bà nội ném mạnh túi đồ xuống đất, kéo lưng:

 

“Tiểu Chính, đừng bước khỏi nhà!”

 

Một luồng lạnh chạy dọc sống lưng .

 

Lời của chú Cường là ý gì ?

 

“Bà ơi, họ…” 

 

định thì bà nội bịt chặt miệng , hiệu về phía trưởng thôn.

 

“Bà chị, đừng cố chấp nữa!” 

 

Trưởng thôn , giọng đầy bực dọc.

 

“Không ngay, tất cả sẽ c.h.ế.t đấy!”

 

bật lạnh:

 

dám chắc, ông còn chẳng khỏi cổng làng!”

 

“Ý bà là ?”

 

Sắc mặt chú Cường càng thêm căng thẳng, siết chặt cán dao, đảo mắt quanh:

 

“Thím … ý thím là… thứ đó thật sự làng ?”

 

đáp, chỉ hỏi ngược :

 

“Trưởng thôn, tối qua ông về nhà ?”

 

Rồi bà nội kéo lưng, che chắn cho .

 

Bà nội thẳng ông :

 

“Ông canh ở đầu làng suốt đêm, trời tối lạnh thế mà thấy rét ? Không thấy mấy cái xác gì lạ ?”

 

Trưởng thôn đột nhiên ôm đầu sụp xuống, vẻ mặt đau đớn.

 

Ông ấp úng:

 

chỉ lo trong làng xảy chuyện nên mới kiểm tra thôi!”

 

“Xung quanh ít dã thú, nhỡ chúng làng thì sẽ nhiều c.h.ế.t mất!”

 

lạnh:

 

“Những năm mất mùa, c.h.ế.t còn ít chắc? Những năm qua, ông ít gặp ác mộng chứ gì?”

 

Lời bà nội khiến tim giật thót.

 

Ác mộng…

 

Khiến nhớ giấc mơ đêm qua, thứ trong mơ , chẳng lẽ… là thật ?

 

Rốt cuộc, trong làng từng xảy chuyện gì?

 

Hay đúng hơn từng chuyện kinh hoàng nào chôn vùi?

 

6

 

Trưởng thôn ôm đầu gào thét, la hét dùng tay cào rách mặt :

 

sai! Muốn sống thì gì sai?! Không… là của ! Tất cả là của ! Đừng theo nữa… đừng theo …”

 

Loading...