Bạch nguyệt quang của chồng - Chương 2
Cập nhật lúc: 2025-05-01 17:02:31
Lượt xem: 98
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
5
Tô Văn đi rồi, chỉ còn lại tôi và Khương Trì nhìn nhau.
“Hay là… anh đi tiễn cô ta đi?”
Khương Trì hít sâu một hơi, trở lại dáng vẻ nho nhã tôi từng quen thuộc.
“Đình Đình, Tô Văn là bạn tốt nhiều năm của chúng ta. Em không nên đối xử với cô ấy như vậy, sẽ đắc tội với người ta.”
Trước kia, tôi từng yêu cái dáng vẻ ôn tồn lễ độ này của hắn bao nhiêu thì giờ đây lại thấy chán ghét bấy nhiêu.
“Tôi cố tình đắc tội đấy thì sao nào? Cô ta định gọi lão chồng đang trốn nợ ở nước ngoài về đánh tôi chắc?”
“Trần Đình!”
Quả nhiên, chỉ cần nhắc đến chồng của Tô Văn là Khương Trì lập tức mất kiểm soát.
“Sao thế? Tôi nói sai à?” Tôi nhìn thẳng vào mắt hắn, đến khi ánh mắt hắn bắt đầu d.a.o động, né tránh.
“Thôi, anh biết không, tôi đã rất mong chờ buổi tiệc kỷ niệm mười năm hôm nay. Cô ta không ở nhà lo nợ nần đi, lại mò tới đây gây rối. Anh nói xem, tôi không tức mới là lạ.”
Tôi nắm lấy tay Khương Trì đang cầm ly rượu.
Khương Trì lập tức dịu giọng xuống thấy rõ: “Cô ấy đâu có nói gì…” Hắn nắm ngược lại tay tôi: “Cô ấy một mình nuôi con cũng không dễ dàng…”
Tôi hất tay hắn ra: "Xót cô ta à? Thế sao không đi mà giúp đỡ?”
“Anh không có ý đó, em nghĩ đi đâu vậy…” Khương Trì xấu hổ, đưa tay lên xoa xoa.
Dù các khách mời đã về hết nhưng trong sân vẫn còn nhiều nhân viên phục vụ. Vừa rồi cãi nhau khiến họ cứ nhìn về phía này, tôi lười dây dưa với Khương Trì nữa, để lại hắn lo thanh toán, còn tôi thì về nhà trước.
6
Về tới nhà, việc đầu tiên tôi làm là dọn đống giấy bị tôi xé nát trên giường.
Tôi – Trần Đình – hơn ba mươi năm sống trên đời, đây là lần đầu tiên phải chịu nỗi nhục lớn như vậy.
Người bạn thân nhất của tôi, người chồng mà tôi hết mực yêu thương, lại liên thủ lừa tôi như một con ngốc suốt mười năm trời.
Tôi gom hết những mảnh giấy rách nát trên giường. Trên đó, tràn đầy là tình cảm của Khương Trì dành cho Tô Văn.
Khương Trì yêu Tô Văn suốt mười bảy năm.
Còn dài hơn cả bảy năm thời gian hôn nhân của tôi với hắn.
Từ lúc gặp gỡ đến khi thấu hiểu, nhật ký của Khương Trì đầy những hoài niệm về tình yêu với Tô Văn.
Vừa đẹp đẽ, vừa u sầu, lại dằn vặt.
Trong nhật ký của Khương Trì, Tô Văn là một cô gái như đóa hoa đinh hương.
Tiếc thay, đinh hương quá rực rỡ, còn Khương Trì chỉ là cái chậu đất thô, không đủ sức nuôi dưỡng.
Dù cái chậu đất thô không nỡ rời nhưng cuối cùng đóa đinh hương ấy vẫn được chuyển sang một cái chậu sứ tinh xảo hơn.
Chậu đất rất buồn, rất không nỡ. Vì vậy, đóa đinh hương hiền lành ấy mới giới thiệu người bạn tốt là hoa bồ công anh cho cái chậu đất kia.
Chậu đất cảm động lắm, quyết định cưới bồ công anh và chôn giấu tình cảm dành cho đinh hương thật sâu trong lòng.
Không sai, tôi chính là cái cây bồ công anh ngốc nghếch đó.
Nửa đầu nhật ký kết thúc vào ngày cưới của tôi và hắn.
Khương Trì viết: [Tôi không còn tư cách yêu đinh hương nữa. Có lẽ bồ công anh mới là đóa hoa dành cho tôi.]
7
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://www.monkeyd.net.vn/bach-nguyet-quang-cua-chong/chuong-2.html.]
Nếu nói nửa đầu cuốn nhật ký khiến tôi phẫn nộ thì nửa sau làm tôi ghê tởm đến tận xương tủy.
Có lẽ là vì sau khi cưới, cuộc sống dầu muối củi gạo đã mài mòn những góc cạnh văn nghệ của Khương Trì.
Ước chừng khoảng sáu bảy năm trời, Khương Trì không còn viết nhật ký.
Mãi cho đến ba năm trước.
Không sai, là lúc chồng của Tô Văn phá sản.
Chiếc bình sứ tinh xảo vỡ nát, cái chậu đất thô ráp bỗng thấy mình lại có giá trị.
8
Sau khi biết tin chồng Tô Văn phá sản, phản ứng đầu tiên của Khương Trì là thương xót cho vận mệnh của bạch nguyệt quang, tiếp đó là vui mừng như điên.
Đặc biệt là sau khi chồng Tô Văn ra nước ngoài, Khương Trì vui đến suýt chút nữa đốt pháo ăn mừng.
Khoảng thời gian đó, Khương Trì thường mượn cớ tăng ca, thật ra là mang theo lễ vật đến thăm Tô Văn.
Khi ấy Tô Văn bị chủ nợ truy đòi đến kiệt sức nên cũng mừng vì có người giúp đỡ. Vì vậy, mỗi lần có người đến đòi nợ, cô ta liền gọi điện cho Khương Trì. Hai người cứ thế mập mờ dây dưa với nhau.
Nếu chỉ đến mức đó, tôi tuy phẫn nộ nhưng cũng chưa đến mức mất khống chế.
\Bánh Táo Vị Đào 🦊/
Chuyện thực sự khiến tôi không thể chịu nổi là chuyện xảy ra vào ngày mồng 10 tháng trước.
Ngày đó là lễ mừng thọ 60 tuổi của cha tôi, cũng là thời khắc Khương Trì ghi trong nhật ký là “hạnh phúc nhất đời”.
Tuổi 60 là cột mốc quan trọng, cả gia đình tôi đều rất coi trọng. Để chuẩn bị sinh nhật cho cha, tôi đã nói với Khương Trì từ một tháng trước, rằng hôm đó nhất định phải có mặt đúng giờ.
Khương Trì luôn miệng đầy hứa hẹn.
Nhưng đến ngày mừng thọ, tiệc tan rồi cũng không thấy bóng dáng hắn đâu.
Đến cả bà con quê nhà còn lặn lội bắt xe lửa về dự, vậy mà con rể lại không thèm xuất hiện — có thể tưởng tượng cha tôi tức giận đến mức nào. Tôi chỉ còn cách vừa gọi điện tìm Khương Trì, vừa tìm cớ hộ hắn.
Tối về, tất nhiên tôi cãi nhau một trận lớn với hắn. Tôi gào đến mức khản cổ nhưng Khương Trì lại không giận, ngoan ngoãn chịu đòn chịu mắng, dáng vẻ cứ như hồn vía lên mây.
Về sau, khi đọc nhật ký của hắn, tôi mới biết hôm đó khi tôi đang bận rộn sắp xếp tiệc mừng, Khương Trì tuy đến muộn một chút nhưng vẫn tới — chỉ là khi vừa đến cửa thì nhận được cuộc gọi của Tô Văn, nói chủ nợ lại kéo đến.
Một bên là tiệc mừng thọ của cha vợ, một bên là bạch nguyệt quang kêu cứu, Khương Trì không nghĩ ngợi gì liền quay đầu đi thẳng đến nhà Tô Văn.
Lần này, chủ nợ là một kẻ cực kỳ dữ dằn, không dễ bị dọa dẫm như những lần trước.
Tôi không được gặp tên đó, chỉ biết qua nhật ký Khương Trì tả rằng: vóc dáng cao lớn lực lưỡng, vừa bước vào cửa đã rút d.a.o cắm lên bàn, làm cả nhà Tô Văn sợ khiếp vía.
Với thân hình gầy gò không có chút cơ bắp nào của Khương Trì, làm sao có thể đối đầu với kẻ như vậy? Nhưng hắn không nỡ để bạch nguyệt quang thất vọng, đầu óc nóng lên liền đồng ý giúp trả nợ để xua đuổi chủ nợ.
Tên chủ nợ kia không phải kẻ ngốc, đương nhiên không thể dễ dàng bị vài câu nói của Khương Trì lừa gạt. Trước khi rời đi, gã lục sạch tiền mặt trên người Khương Trì, còn ép ký vào một bản cam kết.
Khương Trì giúp Tô Văn trả nợ là vì lý do gì, người lớn đều hiểu rõ. Tô Văn cũng không ngoại lệ.
Để giữ chặt Khương Trì – kẻ không tiếc tiền vì mình, Tô Văn chủ động giữ hắn lại.
Sau đó, chuyện nên xảy ra, không nên xảy ra đều đã xảy ra cả.
Khương Trì còn viết trong nhật ký: [Đây là ngày hạnh phúc nhất đời tôi.]
Nhìn đến câu đó, tôi tức đến mức nắm chặt tay, run rẩy cả người.
Tốt lắm, Khương Trì, ******, ***.
Những lời tôi muốn nói, e là viết ra cũng không qua nổi kiểm duyệt.