BÀI HỌC CỦA BÀ NỘI - Chương 4

Cập nhật lúc: 2025-08-16 14:11:36
Lượt xem: 1,230

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/LZgPqoVWv

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Chương 4:

 

Bà ngậm một điếu thuốc, giọng mỉa mai:

 

“Buồn thật! Tiền cơm hai tháng mà mày gọi là mấy đồng bạc ! Mấy đồng bạc thì mày mang đây , khỏi để bà già bám theo mày đòi mỗi ngày!”

 

“Ngày nào cũng vác cái mặt tới ăn chực nhà tao, bộ nhà tao thiếu mày miếng cám lợn chắc?! Cút mày !”

 

Gã đàn ông chửi ngẩng nổi đầu, cãi :

 

“Tao thấy chắc bà ở góa lâu quá nên thèm đàn ông phát điên ! Nên suốt ngày dí theo đ.í.t tao chứ gì!”

 

Hắn vỗ chỗ giữa quần:

 

“Tao khâu cái ví ngay trong quần đây , giỏi thì thò tay mà lấy!”

 

như thấy bóng dáng Chu Kỳ , loại đàn ông bỉ ổi một khi dồn chân tường, sẽ lôi chuyện bẩn thỉu loạn.

 

Những chủ đề hạ lưu đó vốn là cấm địa với phụ nữ, là thứ bọn chúng dùng để ép, để khó xử chúng .

 

Tiền cơm hai tháng thấy chắc bà nội lấy , đang định lặng lẽ đóng cửa.

 

khóe mắt chợt thấy một bóng lao vụt .

 

Chưa ai kịp phản ứng, bà nội một tay giật phắt quần gã đàn ông xuống!

 

Trong tích tắc, gã nhanh chóng túm lấy cạp quần, lộ nửa bên mông, trông vô cùng nhếch nhác.

 

Những bà thím đang đánh mạt chược quanh đó hề hề , ánh mắt thản nhiên.

 

Bà nội nhổ toẹt điếu thuốc, cả toát khí chất giang hồ:

 

“Cỡ mày thì bao nhiêu tiền cho tao lấy? Đến củ cải hỏng tao nhặt đại còn hơn cái ‘ củ chim’ nhà mày!”

 

tròn mắt sững sờ trong phòng, dám tin bà nội.

 

Cái … cũng ?!

 

đó còn giáng liên tiếp mấy cái tát đầu gã:

 

“Cho mày láo! Tin bà cởi luôn quần mày tới mắt cá, xé nát cái ‘của quý’ treo cửa hả?!”

 

Gã đỏ mặt như tôm luộc, khom giữ chặt quần:

 

“Đừng kéo! Đừng kéo nữa!”

 

Bà nội đánh mắng:

 

“Cho tội dám thách bà mày , đồ súc sinh liêm sĩ!”

 

Người xem vẫn rộ, nhưng trong đó cũng vài ánh mắt đồng tình.

 

Có thể trong mắt họ, bà nội thô lỗ, dữ dằn, chẳng chút thể diện.

 

trong mắt , hình bóng như phát sáng.

 

Không gì thể khó bà.

 

Danh tiếng, ánh của thiên hạ… bà đều màng.

 

Gã đàn ông đành chịu thua, kêu lên:

 

“Dừng , thả ! Tao chuyển tiền!”

 

Khi chịu khuất phục, tiếng vang lên, bà nội cuối cùng cũng lấy tiền cơm hai tháng.

 

Nhìn bóng bỏ chạy, như hiểu :

 

Tại con gái cứ giữ thể diện, ngoan ngoãn, điều?

 

Từ nay dám động đến sẽ loạn đến trời long đất lở!

 

Hôm .

 

Vừa bước đến cửa lớp, tiếng ồn ào bên trong chợt im bặt.

 

Hàng chục ánh mắt đổ dồn về phía , một áp lực vô hình bao trùm lấy .

 

dừng một chút, bước thẳng .

 

Chu Oánh luôn là đứa lên tiếng đầu tiên, mặt đầy vẻ chế giễu:

 

“Cuối cùng cũng đến, hôm qua ở đây, ai còn lo sốt vó cả lên đấy.”

 

“Ai ” là ai thì khỏi cần cũng .

 

Ánh mắt Chu Kỳ thỉnh thoảng liếc về phía , Trần Trác thì nghiêng đầu xoay bút, gian xảo.

 

bật khẽ, thẳng Chu Oánh:

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeyd.net.vn/bai-hoc-cua-ba-noi/chuong-4.html.]

 

“À, ghen hả?”

 

Mặt cô đổi sắc:

 

“Cậu bậy gì đấy?!”

 

cố ý thật to, rõ ràng:

 

“Không ? Cậu để ý thì lo lắng?”

 

“Tớ thích nên lúc nào cũng ghen với tớ, mà cứ yên tâm ! Tớ hứng thú , tớ hứa sẽ tránh xa để tranh thủ giúp mà!”

 

Chu Oánh đỏ mặt vì tức, gần như nghẹn lời:

 

“Cậu đừng linh tinh!”

 

Chu Kỳ hình như lọt tai, bắt đầu liếc cô nhiều hơn.

 

Chu Oánh tức đến mức òa.

 

Nực thật!

 

dùng chính cách cô đối xử với để trả , gì cô chịu nổi !

 

Nhìn bóng Chu Oánh chạy ngoài, lòng thấy vô cùng hả hê.

 

Sớm thế từ lâu !

 

Giải thích cái gì chứ!

 

Cứ để cô nếm mùi trêu chọc ghê tởm suốt ngày là xong thôi mà!

 

đặt chiếc bình giữ nhiệt mới tinh lên bàn.

 

Trần Trác lập tức huých Chu Kỳ:

 

“Vợ hôn gián tiếp với kìa.”

 

rõ nhưng gì, chỉ âm thầm nghĩ:

 

Mau uống , mua cái là để dành cho đấy.

 

Có lẽ vì ném bình nước và mắng thẳng mặt Chu Kỳ là đồ nghèo kiết xác.

 

Nên ngày đầu tiên, Chu Kỳ dám giở trò.

 

Ngày thứ hai, vẫn .

 

vẫn để bình nước ngay ngắn bàn, còn thì trốn ngoài mỗi giờ chơi.

 

Cho đến ngày thứ ba.

 

Cô giáo Ngữ văn đang giảng bài say sưa bục.

 

Bỗng trong lớp vang lên hai tiếng “pặc pặc” rõ rệt!

 

Tiếng “xì giòn dứt khoát, kèm theo một mùi khó tả lan khắp phòng.

 

Cả lớp đồng loạt bịt mũi, về phía và Chu Kỳ.

 

Ngay cả cô giáo Ngữ văn cũng cau mày sang.

 

Chu Kỳ giả vờ đảo mắt khắp nơi, ánh thì dừng ở phía lưng .

 

tất cả cuối cùng vẫn về phía , ai cũng đang đang gồng chịu đựng, ôm bụng như đang đau quặn.

 

Thể hiện rõ thế thì còn ai?

 

Chu Kỳ cứng đơ, mặt nhăn nhó, cố sức kẹp c.h.ặ.t c.h.â.n để nhịn.

 

Trần Trác bên cạnh vỗ mạnh lưng , phá lên :

 

“Là còn bày đặt khác!”

 

Chu Kỳ lập tức bùng nổ, bật dậy mắng:

 

“Cậu bệnh ?!”

 

khi lên thì dẫm ống quần, quần kéo tụt quần xuống gần nửa.

 

Trần Trác vốn phá bĩnh, liền vỗ thêm một cái m.ô.n.g !

 

Sắc mặt Chu Kỳ chợt biến.

 

Rồi “bộp” một tiếng…

 

Một luồng chất lỏng vàng đục b.ắ.n thẳng !

 

Trần Trác trúng luôn mặt!

Loading...