BÀI HỌC CỦA BÀ NỘI - Chương 7

Cập nhật lúc: 2025-08-16 14:12:44
Lượt xem: 1,294

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/8pYOUfPdMO

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Chương 7:

 

Nhìn thẳng đôi mắt giận dữ của , tươi rói:

 

“Tớ thích đấy! Cậu nên vui đừng đằng chân lân đằng đầu đó!”

 

Trần Trác lập tức nhảy bênh:

 

“Cậu úp khay cơm lên đầu mà gọi là thích ?!”

 

Thấy , hóa bọn họ cũng hiểu mà!

 

liền túm lấy quần Trần Trác kéo tuột xuống, mặt cảm xúc :

 

“Bây giờ tớ cũng thích đó!”

 

Chỉ cần tớ thích , tớ gì cũng là lẽ đương nhiên!

 

Trần Trác trần trụi nửa , chỉ còn mặc một chiếc quần lót in hình Siêu Nhân.

 

học theo phong thái của bà nội, thẳng né tránh, còn huýt sáo trêu:

 

“Nhỏ thế ?”

 

Mặt Trần Trác đỏ bừng! Hắn vội vàng cúi xuống kéo quần:

 

“Đ** mày!”

 

đạp chân lên quần , dùng cả hai tay đẩy mạnh ngã nhào xuống.

 

Từ cao, cúi xuống mỉa mai:

 

“Tớ thích mà, đằng chân lân đằng đầu thế? Đồ điều!”

 

Trần Trác điên tiết, vùng dậy định đánh .

 

lao lên, ghì chặt xuống, chộp lấy ba bốn cái khay cơm nện liên tiếp đầu !

 

Cậu choáng váng, Chu Kỳ vội chạy tới kéo .

 

Không sức lực từ , cũng túm luôn quật ngã xuống, nhổ một bãi đờm đặc thẳng mặt!

 

Hai thằng khốn!

 

Chúng lăn lộn thành một đống, dùng cách để đánh trả:

 

Đấm, đá thẳng hạ bộ, tát, thậm chí cắn.

 

nghiến răng cắn vành tai Trần Trác, đồng thời tung cú đá thật mạnh giữa háng Chu Kỳ!

 

Đám con trai xung quanh nhào giúp chúng, nhanh chóng áp đảo.

 

Mấy bạn nữ cũng chịu thua, lập tức xông lên chắn, giữ chúng hét gọi thầy cô:

 

“Thầy ơi! Con trai đánh con gái !”

 

Sau trận đó, nổi như cồn ai cũng gọi là “con nhỏ” mạnh nhất lớp 12/7.

 

Chuyện ầm cả trường.

 

cắn đứt một mẩu vành tai của Trần Trác.

 

Tất cả chúng đó đều gọi phụ .

 

điện thoại của bà nội ai bắt máy, hiệu trưởng bảo về nhà mời bà lên trường.

 

Hiệu trưởng mặt lạnh tanh:

 

“Hôm nay mà mời phụ , thì em cũng khỏi dự thi đại học !”

 

nặng nề bước về tiệm mạt chược.

 

Vừa đẩy cửa , bà nội đang ở góc đánh mạt chược, ngước mắt liếc một cái:

 

“Ơ? Chưa tan học về ?”

 

cạnh bà, do dự một lúc hỏi:

 

“Bà… bà thể giúp cháu đến trường một chuyến ?”

 

Bà nội dừng tay, nghiêng , hai ngón kẹp điếu thuốc, rít một dài:

 

“Hử? Ở ngoài gây chuyện gì ?”

 

lấy hết can đảm, kể rành rọt chuyện xảy ở trường.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/bai-hoc-cua-ba-noi/chuong-7.html.]

 

Không từ khi nào, cả tiệm mạt chược im lặng.

 

Các cô chú xung quanh đều ngóng tai .

 

vốn nghĩ họ sẽ trách mắng vài câu, dù cũng hành xử như một con ngoan trò giỏi.

 

Ai ngờ, gương mặt căng cứng của bà nội giãn , thậm chí còn hé một nụ hiếm hoi:

 

“Con gái Hồ Bắc chúng đồ hèn.”

 

Cảm giác lúc … thật khó tả.

 

vô thức thẳng , như một tân binh tướng quân khen ngợi.

 

Tự hào vô cùng!

 

Một bà thím phá lên:

 

“Một đấu hai đứa? Giỏi lắm! Lần con nhớ thủ theo món gì thuận tay mà phang!”

 

Một ông chú cũng góp lời:

 

“Gặp mấy thằng mất dạy đó thì đừng đạo lý! Lần chạm mặt, cứ nhắm ngay hạ bộ mà đá, đảm bảo đầy mấy phút là nó gục thôi!”

 

bật , gật đầu hứa:

 

“Nhớ ! Lần vẫn thế!”

 

Mọi rôm rả.

 

Bà nội dụi tắt điếu thuốc, nghiêm giọng hỏi :

 

“Bà tới trường đối phó với họ thì vấn đề gì. nghĩ kỹ nếu giáo viên cố tình soi mói, cháu chịu nổi ?”

 

suy nghĩ một lúc.

 

cô Ngữ văn ghét sẵn , ghét thêm chút nữa cũng chẳng .

 

gật đầu kiên quyết.

 

Bà nội phòng hiệu trưởng, đánh một trận đúng nghĩa.

 

Ngoài dự đoán của , của Chu Kỳ là một phân trái.

 

xong đầu đuôi câu chuyện, hai lời, giơ tay tát con trai một cái thật mạnh.

 

“Bốp!” – tiếng vang giòn giã.

 

Chu Kỳ cúi gằm mặt, như rút hết sức lực.

 

dừng , liên tiếp giáng xuống hơn chục cái tát. Chỉ trong chớp mắt, mặt Chu Kỳ đỏ bừng sưng vù tím tái.

 

Bà nội cũng chững một chút.

 

Mẹ Chu Kỳ nghiến răng:

 

“Mày chịu học hành! Tao cực khổ kiếm tiền cho mày học, là để mày quấy rối con gái nhà ?!”

 

Bà kéo Chu Kỳ đến mặt và bà nội, cúi gập thật sâu:

 

“Xin gây rắc rối cho hai . con trai nhận , mong tha thứ.”

 

Bà nội Chu Kỳ, chỉ chăm chú , ánh mắt thoáng qua chút thương hại, nhưng vẫn hỏi:

 

“Cô đảm bảo con trai cô sẽ quấy rối cháu gái nữa?”

 

Sau khi Chu Kỳ xin và cam đoan nhiều , bà nội mới chịu gật đầu.

 

Trái , bố của Trần Trác thì dễ chuyện như thế.

 

Ông bước mặt đen như đáy nồi, lao thẳng về phía , may mà hiệu trưởng và các thầy cô chặn .

 

Ông chửi om sòm:

 

“Cản gì! Cái con khốn …”

 

Bà nội lao tới, chắn mặt , giọng như sấm:

 

“Mày đang chửi ai đấy thằng khốn?! Trước khi mở miệng thì cái thứ súc sinh nhà mày gây chuyện gì , còn dám ở đây chửi cháu tao?!”

 

Trần bố trợn mắt, giơ miếng thịt tai đầy máu:

 

“Nó cắn đứt tai con tao! Loại phá hoại cút khỏi trường, còn bồi thường nữa! Một xu cũng thiếu, thì tao báo công an!”

 

Ban giám hiệu tới báo công an thì chút căng thẳng.

Loading...