Chương 8:
Bà nội bình tĩnh hẳn:
“Mày là thằng bé họ Trần ở phố Tam Minh ? Về hỏi mày xem năm mày mười bốn tuổi bệnh nặng, ai cho bà một nghìn đồng cứu mạng mày hả? Ba mươi năm một nghìn đồng là giấy lau đ.í.t ?”
“Chưa kể mấy năm , mày chăm mày ở bệnh viện, còn em gái mày ăn cơm ở quán nhà tao suốt ba năm. Tao lấy của nhà mày một đồng nào ?”
Bà nhếch môi lạnh:
“Hàng xóm cưu mang , ai ngờ nuôi một kẻ trở mặt hại cháu tao!”
Ông trúng, cứng họng, liền kéo xồng xộc con trai ngoài.
Bà nội xuống, châm một điếu thuốc, vẻ mặt đắc thắng.
lúc , một giọng the thé vang lên.
Cô giáo dạy văn, ánh mắt đầy thù ghét, :
“Cho dù phụ hai bên truy cứu, nhưng Hạ Hân đánh bạn ở nhà ăn vẫn là sai.”
Hiệu trưởng và giám thị đưa mắt , im lặng.
Bà nội đang đắc ý thì cắt ngang, hứng thú cũng tụt xuống.
Bà gác điếu thuốc, mắt thẳng cô :
“Nếu hai thằng súc sinh ở nhà xe kéo váy cháu , nó cần tay ?”
Cô giáo văn bênh Trần Trác và Chu Kỳ:
“Mấy em là vô tình dẫm , chỉ kéo một chút thôi, , cũng mất miếng thịt nào.”
Sắc mặt bà nội lập tức tối sầm.
Bà đưa thuốc cho cầm, bất ngờ lao tới… giật váy của cô giáo!
Trong phòng lúc còn hiệu trưởng, giám thị và mấy thầy giáo khác!
Cô giáo văn trần trụi nửa , hét thất thanh.
Bà nội lạnh lùng:
“Hét cái gì?! Tự cô chẳng kéo váy tí xíu mà. Thì d.a.o đ.â.m thì cô đau ?!”
Cô giáo mặt đỏ bừng, vội kéo váy lên bỏ chạy.
Hiệu trưởng định gì đó:
“Bà … ”
bà nội liếc một cái, ông đổi giọng ngay:
“Thật là… thể thống gì.”
tiếp tục ở thi đại học, nhưng vẫn ghi sổ kỷ luật.
Bà nội trực tiếp đến nhà hiệu trưởng lì suốt một tuần, lúc thì ăn vạ, lúc thì mang quà, khiến ông chán nản tới mức bỏ qua cho .
Sau trận , cái tính đanh đá y hệt bà nội của nổi tiếng khắp trường.
Chu Kỳ từ đó dám gây sự với .
Trần Trác thậm chí còn chẳng dám , hôm đó còn bà nội và dì kéo đến quán mạt chược của bà nội, bắt quỳ xin .
Trong lớp cũng còn ai dám trêu chọc , những câu bẩn thỉu kiểu Chu Kỳ sờ gián tiếp hôn nữa.
Thế giới của dọn sạch bằng bạo lực, cuối cùng thể tập trung bộ kỳ thi đại học.
Bà nội cũng bắt về nấu cơm nữa, để dành thêm chút thời gian ôn tập.
Thi xong đại học, cảm giác cũng .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeyd.net.vn/bai-hoc-cua-ba-noi/chuong-8.html.]
Cả mùa hè chơi bời tung trời ở thị trấn nhỏ , chẳng buồn sống với .
Bây giờ, một thứ tình cảm kỳ lạ dành cho cái thị trấn cũ kỹ .
Bà bán rau ngoài phố là bạn của bà nội, cô bán bún bò là đồng minh buôn chuyện của bà, thậm chí bác sĩ ở phòng khám nhỏ cũng là cháu họ xa mấy đời của bà.
Ở đây, bất cứ ai lướt qua đường cũng ít nhiều liên quan đến bà nội.
Điều đó khiến thấy vô cùng an .
Không từ , những chuyện xảy đó. Bà gọi điện đến, giọng giận dữ bất thường:
“Con bây giờ thành như thế ?! Ở trường đánh với con trai, còn lột quần con trai nữa hả?!”
“Con hổ ?! Đê tiện thôi!”
Một nhát d.a.o vô hình đ.â.m sâu trong lòng . hít một thật sâu, hỏi ngược :
“Khi giỡn mấy trò bẩn thỉu với con, ở ?”
“Khi con đang học mà kéo dây áo ngực, ở ?!”
“Khi con tụi nó lột váy ở nhà xe, ở ?!!”
kìm , buông giọng chua chát:
“À, lúc đó bận cho em trai bú, bận dỗ nó ngủ, bận lấy lòng chồng mới với bên nhà chồng mới .”
lạnh lùng tiếp:
“Khi con tổn thương, bảo vệ con. Vậy bây giờ lấy tư cách gì để chỉ trích con tự bảo vệ ?”
Mẹ quát lên:
“Mày ăn với kiểu gì đấy?! Giờ cứng cỏi ?! Giống hệt bà nội già của mày!”
lọt khi bà bà nội:
“Bà nội đúng là đanh đá, nhưng còn hơn gấp trăm ! Ít nhất bà dựa đàn ông mà vẫn sống ! Bà bao giờ ngửa tay xin ai mà vẫn nuôi bố con lớn khôn!”
chậm rãi hỏi :
“Còn thì ?”
Điện thoại im phăng phắc, nhưng vẫn cảm nhận sự chấn động ở đầu bên .
xóa và chặn của , quán mạt chược, hùng hồn gọi sang bàn của bà nội:
“Bà ơi! Tuần cháu lên đại học , bà cho cháu tiền sinh hoạt nhé!”
Bên cạnh bà ngay đó hô “Ù !”.
Mặt bà sầm xuống, phắt dậy định tay:
“Con nhãi ! Chuyên chọn lúc bà mày sắp ù để xui bà hả?! Thua tiền cũng tính đầu mày luôn nhé!”
nhăn nhở, nhảy né tránh:
“Bà suốt ngày ở bàn mạt chược, con lúc nào mà chẳng thế. Cho con mà! Khi con học xong, việc ở Vũ Hán, con đón bà lên ở cùng, ngày nào cũng cho bà ăn ngon mặc !”
Bà cố nhịn :
“Có quỷ mới tin mày! Chồng con bà mày còn chẳng thèm dựa , giờ mà bà đây mà trông cậy mày ?!”
ló đầu :
“Bà cho mà…”
Bà hừ lạnh một tiếng, bàn chơi, thèm để ý.
vài giây , điện thoại vang lên một tiếng “ting” giòn tan.
“Alipay nhận 2.000 tệ.”
_HẾT_