Bốp.
Có thứ gì đó gõ nhẹ lên đầu tôi, tôi giật mình ngẩng lên, đập vào mắt là gương mặt điển trai lạnh lùng của Tạ Trầm.
Quất Tử
Cậu ấy nhướng mày, tay chống cằm nhìn tôi:
"Cẩm Y, dạo này cậu lơ đãng thật đấy."
Tôi không dám nhìn thẳng vào mắt cậu ấy, vội cúi đầu chăm chú nhìn vào bài tập:
"Có đâu."
Tạ Trầm hơi nheo mắt, ánh nhìn có chút hứng thú:
"Cậu đang giấu tôi chuyện gì."
"Tôi đâu có! Tôi thì có gì mà phải giấu cậu chứ?"
Tạ Trầm không truy hỏi thêm, chỉ nhìn tôi chằm chằm, ánh mắt trầm xuống:
"Không có thì tốt."
Tôi tưởng vậy là xong. Ai ngờ, Tạ Trầm lại tìm tới tận nhà tôi.
Lần này, cặp vợ chồng kia lại đến. Mà lần này, họ còn dẫn theo cả giám đốc nhà máy - người đã đuổi việc ba tôi.
Lần này, mẹ tôi không dám cứng rắn nữa, đành nín nhịn tiếp đãi họ, gồng mình chịu đựng những lời lẽ mỉa mai và bắt bẻ từ họ. Bà chỉ cúi đầu, nhỏ nhẹ đáp lời, vì miếng cơm manh áo.
Tôi tự nhủ phải bình tĩnh, cố bấu c.h.ặ.t t.a.y để mình không nổi nóng. Nhưng đến lúc không thể nhịn thêm được nữa, thì có người kéo lấy cổ áo tôi.
Tôi ngẩng đầu là Tạ Trầm, gương mặt lạnh lùng ấy hiện rõ nụ cười nhạt đầy châm biếm:
"Cẩm Y, giỏi nhỉ. Chuyện lớn thế này mà dám giấu tôi."
Người phụ nữ kia vừa ăn hạt dưa vừa nhổ vỏ bừa bãi trên sàn, miệng vẫn không ngừng mắng nhiếc bố mẹ tôi.
Ông chủ muốn mua nhà thì ngồi rung đùi, tự đắc nói:
"Bác Cẩm à, lúc trước bác bán nhà sớm chút thì đã không mất việc rồi. Tôi cũng từng cho bác cơ hội, mà bác không biết nắm lấy. Bác đúng là không biết điều—"
"Bốp!"
Lời còn chưa dứt, Tạ Trầm đã tung một cú đá thẳng khiến ông ta ngã sóng soài xuống đất.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeyd.net.vn/ban-cung-ban-cua-toi-la-dai-than/chuong-8.html.]
Ông ta choáng váng hét lên:
"Thằng khốn! Mày là ai hả?!"
Vợ ông ta chạy đến đỡ chồng, gào lên:
"Chúng mày dám đánh chồng tao?! Dám đá ông ấy ngã thế này?! Tụi mày c.h.ế.t chắc rồi! Tao nói cho mà biết"
Tạ Trầm vẫn thản nhiên đút tay túi quần, giọng mỉa mai vang lên:
"Tôi biết các người gấp lắm, nhưng mà đừng vội."
Chưa đến mười phút sau, trước nhà tôi xuất hiện cả một dãy xe hơi dài.
Chiếc xe sang dẫn đầu vừa dừng lại, một người đàn ông và một người phụ nữ bước xuống.
Người đàn ông lịch lãm, người phụ nữ quý phái cả hai đều đẹp đến kinh ngạc.
Người phụ nữ kia vừa tiến lại vừa tháo kính râm, giọng lanh lảnh vang khắp sân:
"Ai dám bắt nạt bé Cẩm của nhà tôi đấy? Chán sống rồi à?!"
Bà vừa nói vừa kéo tôi lại, nắm chặt lấy tay tôi đầy thương xót:
"Đây chính là tiểu Cẩm nhà chúng ta sao? Ôi trời ơi, cuối cùng dì Tống cũng được gặp con rồi! Con ngoan quá đi mất! Dì đọc nhật ký quan sát của A Trầm mà biết con đấy! Ngoan còn hơn lời nó tả! Dì nhìn con mà tim mềm nhũn hết cả..."
Bà còn định nói gì thêm thì Tạ Trầm ho khẽ một tiếng:
"Mẹ đừng quên việc chính."
"À đúng rồi! Tiểu Cẩm đừng sợ, dì Tống giúp con đòi lại công bằng!"
Nói rồi bà rảo bước về phía bố mẹ tôi đang đứng lo lắng ở bên cạnh.
Chú đi cùng bà cũng mỉm cười gật đầu chào tôi thân thiện.
Tôi nhỏ giọng hỏi Tạ Trầm:
"Họ là ai vậy?"
Tạ Trầm thoáng lúng túng, ánh mắt hơi tránh né:
"Bố mẹ tôi."
Bố mẹ của Tạ Trầm? Sao lại hoàn toàn khác với lời đồn tôi từng nghe nhỉ?