Tuy cuộc sống của bận rộn nhưng phong phú, chậm rãi bước từ trong vũng bùn.
Đặc biệt là khi tiếp xúc với nhân tài hàng đầu trong ngành, giao lưu học tập và đàm phán hạng mục, khi gặp đủ phụ nữ giỏi giang ưu tú, giờ nghĩ mới thấy Trình Lâm chỉ bề ngoài xinh , cảm giác cô cũng chỉ thế mà thôi.
Rốt cuộc cũng hiểu một đạo lý: Dù phụ nữ xuất sắc đến mà bản chất nhỏ nhen, ích kỷ thì đó cũng chỉ là một bình hoa, hơn kém.
Trên đời , thứ thiếu nhất chính là sắc .
Thời gian trôi qua, đôi khi còn thể nhớ Trình Lâm trông như thế nào nữa.
Xem , cuối cùng thì giả vờ giả vịt cũng sẽ mất hút trong đám mà thôi.
Một nữa thấy Trình Lâm là khi cô mãn hạn tù.
Bố từ mặt cô , thế nên cô chỉ thể cố gắng tìm việc .
Mấy năm yêu đương, để cô chịu khổ gì bởi kinh nghiệm xin việc của cô bằng 0.
Sau nhiều trắc trở, rốt cuộc cô quyết định hạ thấp yêu cầu đến trung tâm thương mại nhân viên hướng dẫn.
gặp cô lúc cuối tuần khi mua sắm.
Lúc đó cô đang sắp xếp hàng hóa tủ đông.
Cô đụng tầm mắt , đồng tử co rút , giả vờ thấy.
Hoảng hốt xoay , vội vã chạy .
Trong lòng chút gợn sóng, hả hê khi khác gặp họa, cũng cảm xúc khác.
Bởi vì chuyện của cô sớm liên quan gì đến nữa.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeyd.net.vn/ban-gai-mac-benh-cong-chua/chuong-12.html.]
14.
Có lẽ trời sinh Trình Lâm thể chất cá chép hóa rồng, ba tháng , cô kết hôn chớp nhoáng với một nước ngoài.
Người nước ngoài 50 tuổi, là một thương nhân, một công ty lớn, ly dị nhiều năm.
Người nước ngoài đến trung tâm thương mại mua đồ thì đụng Trình Lâm đang giới thiệu mặt hàng, lập tức cô thu hút, bắt đầu theo đuổi mãnh liệt.
Người nước ngoài vẻ cực kỳ bao dung, tỏ vẻ ngại Trình Lâm từng tiền án.
Trình Lâm mừng rỡ như điên, giống như bắt cọng rơm cứu mạng cuối cùng, nhanh đáp ứng lời cầu hôn của .
Cô cuộc sống của một phụ nữ giàu mà cô hằng mơ ước.
Da mặt càng ngày càng dày, để ý việc và bạn bè trêu chọc, khinh bỉ, cô còn là may mắn, trong họa phúc.
Một năm , cô cố ý lái xe siêu sang trọng xuất hiện ở công ty .
Mặc bộ váy cao cấp, tay xách túi hàng hiệu phiên bản giới hạn.
Cô tháo kính râm , mặt mày hớn hở: “Thế nào, gần đây khỏe ? Hả lập trình viên nhỏ.”
“Chắc ngờ nhỉ, con kiến từng giẫm nát lòng bàn chân tái sinh ! Hơn nữa còn cuộc sống hơn nhiều!”
Cô cố ý nâng cao âm điệu của chữ ‘nhỏ’.
lạnh lùng đáp lễ: “Cảm giác ở bên ông già 50 tuổi ? Định phú bà hả?”
Cô tức giận đến nỗi lớp phấn mặt cũng run lên, nhanh bình tĩnh , khôi phục bộ dáng phong tình vạn chủng lúc đầu:
“Hừ, còn cảm ơn đó. Nếu nhờ chia tay thì đời chẳng trải nghiệm cuộc sống xa hoa phú quý nhường . Ha ha, còn tên quỷ nghèo đói nhà c.h.ế.t chắc !”