Bạn trai cũ thích chơi khăm của tôi - Chương 2
Cập nhật lúc: 2025-05-13 13:04:40
Lượt xem: 1,062
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/8Ux8gfDXfh
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Mẹ Trần Trạch An đột nhiên bò xuống khỏi giường bệnh, vì di chuyển quá nhanh và làm đổ chiếc kệ bên cạnh.
"Giang Kỳ, dì xin con được không? Con bảo cảnh sát rút đơn đi!"
Chúc cả nhà một ngày tốt lành ❤️ Tui là Thế Giới Tiểu Thuyết trên MonkeyD ❤️ Nếu các bạn thấy bản này ở đâu ngoài Monkey thì hãy báo cho mình nha. Vui lòng không tự ý re-up, re-post ở các trang khác ạ
Bà ta quỳ xuống trước mặt tôi mà dập đầu, tôi giật mình run rẩy, nhất thời luống cuống tay chân, theo bản năng quay người bỏ chạy ra ngoài.
……
Ngoài phòng bệnh, tôi và mẹ ngồi cạnh nhau trên ghế dài.
"Mẹ, con có nên rút đơn không?"
Mẹ do dự rất lâu, mới cân nhắc mở lời: "Thật ra, mẹ cũng cảm thấy Trần Trạch An không đáng tội đến mức đó."
Thấy tôi không có phản ứng gì, bà tiếp tục nói: "Đứa trẻ này mẹ gặp cũng khá nhiều lần rồi, người cũng tốt, lần này nó phạm sai lầm có lẽ thật sự là nhất thời hồ đồ."
"Kỳ Kỳ, hay là thôi đi, đừng dồn người khác đến đường cùng, chúng ta chia tay với nó là được, mẹ sẽ tìm cho con một người tốt hơn."
Trong lòng đang giằng xé, bên cạnh truyền đến một loạt tiếng bước chân.
Tôi quay đầu nhìn lại, là bố của Trần Trạch An.
Ông ấy dáng người không cao, lại gầy, mặc một chiếc áo khoác rộng không vừa người trông có vẻ hơi buồn cười.
Ông ấy hướng về phía tôi cười lấy lòng: "Mẹ Trạch An ngủ rồi, hai người ăn cơm chưa? Để tôi mời hai người đi ăn cơm nhé?"
Nhìn vẻ lúng túng của ông ấy, tôi quay mặt đi, sau đó đứng dậy đi về phía bên kia.
"Kỳ Kỳ..." Mẹ muốn đuổi theo, tôi ngăn lại.
"Mẹ, mẹ để con một mình yên tĩnh một chút đi."
Tôi tự nhốt mình ở nhà ròng rã hai ngày.
Hai ngày sau, tôi quyết định từ bỏ việc truy cứu trách nhiệm hình sự của Trần Trạch An, nộp đơn xin rút đơn.
Dù sao thì phá hủy một gia đình, không phải là điều tôi mong muốn.
Nhưng khi tôi đến đồn cảnh sát, nói với cảnh sát ý định của mình, thì nữ cảnh sát tiếp đón cũng vừa nhận được một cuộc điện thoại.
Sau đó, sắc mặt nghiêm trọng。
"Cô Giang Kỳ, trung tâm giám định vừa gửi tin đến, t//inh d//ịch được lấy từ trong cơ thể cô đã được so sánh với DNA của Trần Trạch An..."
Tôi nhíu mày: "Sao vậy?"
Kết quả này còn có thể xảy ra vấn đề sao?
Tin tức tôi vừa mới nghe thấy như một nhát búa nặng nề giáng vào tim tôi.
"Kết quả so sánh cho thấy, không khớp."
"Sao có thể?!"
Tôi kích động: "Sao có thể không khớp?"
Không khớp có nghĩa là người c//ưỡng h//iếp tôi đêm đó không phải là Trần Trạch An...
Nhưng chính anh ta đã thừa nhận!
Nếu không phải là anh ta, vậy thì là người khác...
Còn có thể là ai? Trần Trạch An tại sao lại nói dối?
Đầu óc tôi nhất thời như muốn nổ tung。
Nữ cảnh sát thấy tôi không ổn, vội vàng đến an ủi: "Cô Giang Kỳ, cô đừng kích động, chúng tôi cần cô hồi tưởng lại tình hình lúc đó……"
Giọng nói của nữ cảnh sát dần dần trở nên mơ hồ trong tai tôi。
Trong đầu tôi không ngừng hiện lên những mảnh ký ức về đêm đó.
Đối với tôi mà nói, đây là một cực hình。
Gần hai ngày không ngủ, tinh thần gần như suy kiệt, không thể chống đỡ nổi nữa.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeyd.net.vn/ban-trai-cu-thich-choi-kham-cua-toi/chuong-2.html.]
Một cơn chóng mặt ập đến, tôi thấy trời đất xung quanh bỗng dưng tối sầm.
Tỉnh lại lần nữa, tôi đã ở trong bệnh viện rồi.
Bác sĩ nói tôi đã hôn mê suốt một ngày.
Tôi tỉnh lại không lâu, bố mẹ đã vội chạy tới.
Cùng với họ, còn có một cảnh sát.
Bố mẹ đứng bên giường bệnh, mắt đỏ hoe, có vẻ là cả đêm không ngủ.
Cảnh sát nói là đến để tìm hiểu tình hình, nhưng khi tôi hỏi anh ta về tiến triển của vụ án, anh ta lại ngập ngừng không nói.
"Kỳ Kỳ, chuyện này đợi con khỏe lại rồi nói sau, bây giờ con không chịu nổi đả kích đâu…"
Mẹ xót xa chạm vào đầu tôi。
Nhưng họ càng như vậy, tôi càng khó chịu.
Tại sao, ánh mắt họ nhìn tôi đều đầy thương cảm như vậy?
"Đồng chí cảnh sát, anh nói cho tôi biết đi, chẳng lẽ tôi là đương sự, lại không có quyền được biết sao?"”
Người cảnh sát sửng sốt một chút, rồi kéo ghế ngồi xuống cạnh giường bệnh.
"Chào cô, tôi họ Tôn, là người phụ trách vụ án này."
"Trần Trạch An tối qua đã thừa nhận rồi."
"Thừa nhận cái gì?"
"Thừa nhận đã xúi giục người khác c//ưỡng h//iếp cô."
Tôi nhìn lên trần nhà, vài giây sau mới phản ứng lại.
Xúi giục người khác...
Vậy nên người đàn ông đêm đó không phải là Trần Trạch An, mà là người khác.
Hàng phòng ngự trong tim tôi cuối cùng cũng không giữ được nữa.
Tôi im lặng rất lâu.
Tôi quay lại nhìn cảnh sát Tôn. Không cần tưởng tượng, biểu cảm trên gương mặt tôi lúc này hẳn là rất xấu xí.
"Vậy là ai?"
Tôn cảnh quan: "Em họ của Trần Trạch An, Trần Xí."
Trần Xí, tôi có chút ấn tượng với cái tên này.
Trần Xí nhỏ hơn Trần Trạch An hai tuổi, Trần Xí khác với Trần Trạch An, học xong cấp hai là không học nữa.
Sau hai năm, anh đi học sửa ô tô. Sau khi học được một năm, anh lại trở về thành phố. Anh ta nói rằng ở các thành phố lớn có nhiều cơ hội hơn, anh ta muốn kiếm tiền ở đó.
Nhưng anh ta không có bằng cấp không có bản lĩnh, làm sao mà kiếm được tiền?
Vậy nên anh ta trở thành một tên vô công rồi nghề.
Anh ta đến nhà chúng tôi một lần, là do Trần Trạch An chủ động gọi anh ta đến nhà ăn cơm.
Lần đầu tiên gặp mặt tôi đã không thích người em họ này rồi.
Anh ta có đôi mắt gian xảo, trông lúc nào cũng như đang nghĩ chuyện xấu trong đầu.
Hôm đó anh ta ăn cơm xong rời đi, tôi phát hiện trên bàn trang điểm trong phòng tôi thiếu một sợi dây chuyền Chanel.
Tôi nghi ngờ là Trần Xí làm,thậm chí Trần Trạch An còn cãi nhau với tôi về chuyện này.。
Từ đó về sau, tôi không cho Trần Trạch An đưa người đó về nhà nữa, tôi cũng không bao giờ gặp lại Trần Xí nữa.
Suy nghĩ của tôi quay trở lại, tôi mở miệng, giọng nói khô khốc: "Động cơ của anh ta là gì?"
"Theo lời khai của Trần Trạch An, anh ta muốn cô mang thai."
Tôi nhăn mày, ngờ vực nhìn viên cảnh sát trước mặt: "Cái gì cơ?"