Còn bảo trả góp cực lắm, đáng khổ như .
Nói , nào cũng thành cãi .
giờ, thử phản ứng của , lừa thử một .
sẽ cũng mua nhà .
Nếu phản ứng tích cực, thì thể bỏ tiền trang trí, cùng xây tổ ấm cũng .
Lương Minh về nhà khi hơn 11 giờ tối.
Trên nồng nặc mùi rượu.
Trông tỉnh táo lắm.
Không tự mở cửa, ngoài gõ cửa liên tục.
Vừa gõ gọi: “Vợ ơi, về , vợ ơi, mở cửa .”
“Vợ ơi, sai , thật sự thể sống thiếu em.”
Tiếng gõ cửa hàng xóm khó chịu.
Lúc mở cửa, mấy hộ bên cạnh đều với ánh mắt bực bội.
Có vui : “Biết là hai yêu , nhưng tụi thành một phần trong trò chơi của các , ơn đừng ồn.”
Cũng khéo léo bảo: “Bạn trai cô yêu cô thật đấy, mau đưa tỉnh rượu .”
vội vàng xin , dìu nhà.
Vừa cửa, liền ôm chặt lấy .
Miệng ngừng lẩm bẩm: “Xin , xin , là vô dụng, thể cho em cuộc sống .”
“Bảo bối, xin , giá mà cố gắng hơn một chút, ăn ít một chút…”
“Bảo bối, tất cả là tại tiền, đều do tiền…”
Chẳng bao lâu , cảm nhận những giọt nước mắt ấm nóng rơi cổ áo .
Nếu là , nhất định mềm lòng và hối hận.
, chợt nhớ đến hai tương tự như tối nay.
Lần đầu tiên là gần lúc nghiệp.
Ngành phát triển hơn ở miền Nam, bố cũng ở đó, nên định Nam việc.
Lương Minh quê ở miền Bắc, ngành định cũng phù hợp hơn ở đó.
Khi , chuyện xong với .
Anh giận, cũng chẳng phản ứng gì.
đó liền say khướt.
Bạn cùng phòng của gọi cho , bảo đến đón.
Nói rằng ngoài đường gọi tên , , chịu về ký túc.
Hôm đó, khi đến nơi, thấy Lương Minh thụp bên đường.
Ngẩng đầu lên , mắt đỏ hoe.
Anh nắm tay , nghẹn ngào : “Bé con, em cần nữa, đúng ?”
Tiếng nức nở vang lên, giọng đứt quãng: “Vậy thì em sống hạnh phúc đấy nhé. Dù , em cũng sống …”
Sau hôm đó, quyết định theo Bắc.
Lần thứ hai là khi mua nhà.
hào hứng tìm hiểu thông tin, tra cứu chính sách, chia sẻ cảm xúc của .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/ban-trai-muon-mua-nha-rieng-cuoi-vo-bat-toi-bo-tien-trang-tri/2.html.]
Mỗi , đều : “Bảo bối, chuyện tổ là việc của đàn ông, phụ nữ nên chịu khổ vì vay mua nhà.”
Hồi đó còn trẻ, cứ thuyết phục .
Nên cứ lặp lặp giải thích suy nghĩ của .
Lương Minh thì lặng lẽ vui, tiếp tục uống say.
Về đến nhà, trong chăn thút thít.
kéo mãi mới lôi khỏi chăn.
Khi đó, mặt úp gối đỏ bừng vì nghẹn.
Giọng nghẹn ngào đáng thương: “Bảo bối, thật sự đang cố gắng để cho em một mái ấm.”
“Cho thêm hai năm nữa, chỉ hai năm thôi, nhất định sẽ mua một căn nhà của riêng hai đứa .”
“Hu hu… em hối hận vì đến với , em sống một đúng ?”
Đôi mắt vốn dịu dàng của giờ tràn đầy nước mắt, van nài .
mềm lòng, nhắc đến chuyện mua nhà nữa.
Mà Lương Minh cũng giữ lời.
Hai năm , thật sự mua nhà.
Sinh nhật , dẫn đến căn hộ mua.
Chúng ăn tối ánh nến trong căn hộ thô, cùng mơ về tương lai.
Khi , nghĩ rằng, chúng sẽ một tương lai tươi sáng và hạnh phúc.
cúi đầu đàn ông đang dựa nửa vai vì chênh lệch chiều cao.
Tại chứ?
Tại khôn lên chút nào?
Cùng một chiêu trò, dùng ba , đến kẻ ngốc cũng nhận vấn đề.
Hay là… quá tự tin?
Tự tin rằng sẽ mềm lòng, rằng mãi yêu ?
Thấy phản ứng, thậm chí vòng tay ôm , Lương Minh cuối cùng cũng nhận gì đó sai sai.
Anh loạng choạng thẳng dậy, giọng bướng tủi :
“Bảo bối, chúng bên nhiều năm như , thể vì em mà c.h.ế.t, em cứ chịu tin ?”
nhận , khi những cảm xúc yêu đương kéo dài dập tắt, trở nên tỉnh táo từng .
Không đau khổ như từng nghĩ, chỉ còn nỗi tiếc nuối và sự buông bỏ.
phiền nếu Lương Minh yêu bản nhiều hơn một chút.
thể chấp nhận quá thấp trong lòng .
“Mạng của , cầm về gì?” nghiêng đầu: “Thật , thấy tính cũng đấy.”
Thấy môi nhếch lên, tiếp: “, định cũng sẽ mua một căn nhà cho riêng .”
hết câu, Lương Minh cắt lời: “Đến nước mà em còn mua nhà ?”
“Em mua nhà , thì trang trí thế nào? Mấy cái khoản vay trả ? Sau lấy gì mà sống?”
Giọng gấp gáp, như tỉnh rượu trong nháy mắt, tới lui ngừng.
“Không hiểu nổi luôn, rõ ràng mua nhà , em còn mua gì?”
“Chỉ cần trang trí căn đó cho đàng hoàng, chẳng là tổ ấm ? Anh tính toán kỹ như thế, em cứ chống đối ?”