Lý lẽ của khiến cảm thấy khó hiểu.
Khuất Trì hắng giọng, tỏ hài lòng:
" vay một thì đủ. Chúng còn sống nữa, thể đổ hết tiền việc trả nợ !"
Vậy tức là, nếu , cũng lo nổi nhà?
thở dài, :
"Khuất Trì, nếu thẳng thắn như , em cũng ngại rõ. Nếu kế hoạch mua nhà của phần của em, thì nhà mua khi chúng đăng ký kết hôn và tên cả hai , đúng ?"
Đây chẳng là cách hợp lý ?
Khuất Trì im lặng.
Một lúc , mới lên tiếng:
"Em xem, bây giờ luật hôn nhân khoa học, phân chia tài sản dựa phần đóng góp. Tiền đặt cọc là do bố trả, nên tên chủ nhà là hoặc bố . Sau khi cưới, phần trả nợ sẽ do cả hai chúng chia đều."
Anh cùng trả nợ, nhưng chịu thêm tên sổ đỏ?
Một cảm giác thất vọng thể diễn tả dâng lên trong lòng .
đáp, giấu nổi sự bực :
"Khuất Trì, nếu là , sẽ chọn gì? Sở hữu một căn nhà của riêng , chỉ một phần nhỏ nhoi đáng kể?"
Làm tài chính mà tính chuyện , thì uổng nghề!
Nghe , sắc mặt Khuất Trì trở nên khó chịu:
"Em đúng là ích kỷ! Không bao giờ nghĩ cho ! Anh tâm ý cưới em, cho em một mái nhà, còn em thì chỉ nghĩ đến !"
Trong thời gian quen , Khuất Trì đối xử với khá , thậm chí còn chủ động nhắc đến chuyện hôn nhân.
Ban đầu, vui, nghĩ rằng là một đàn ông trách nhiệm.
bây giờ, chỉ thấy thật nhỏ nhen.
suy nghĩ một lúc, :
"Vậy em góp một phần tiền đặt cọc."
Bố Khuất Trì nhiều nhất cũng chỉ thể trả 300.000 - 400.000 tệ, bằng tiền .
3
"Chúng chia đều tiền đặt cọc, cùng trả nợ, nhà tên cả hai . Như là hợp lý chứ?"
Kế hoạch còn miễn cưỡng chấp nhận .
Khuất Trì thấy đây là ý kiến , phản bác:
"Chúng bỏ hết tiền nhà , còn tiền để sửa nhà nữa?"
Hóa còn định để trả tiền sửa nhà?
Sự khó chịu trong lòng càng tăng lên. lạnh nhạt :
"Hết tiền thì để dành thêm hai năm, nhà chạy mà lo?"
Thực , Khuất Trì rằng trong 400.000 tệ của , 300.000 là tiết kiệm chỉ trong năm nay.
Công việc của ngày càng , tự tin rằng trong tương lai, thu nhập của thể đạt 300.000 - 500.000 tệ mỗi năm.
thật sự với Khuất Trì rằng, đừng chỉ những lợi ích nhỏ mắt. So với 400.000 tệ, mới là cần trân trọng.
Đáng tiếc, Khuất Trì thấy suy nghĩ của .
Anh im lặng hồi lâu, chậm rãi :
"Em nhất định mua nhà ?"
thở dài. Từ nhỏ đến lớn, thường xuyên bố mắng "Cút khỏi nhà!", "Cút c.h.ế.t ở ngoài!", nên luôn cảm thấy bất an.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeyd.net.vn/ban-trai-muon-toi-dung-tien-tiet-kiem-tra-khoan-vay-mua-nha-cho-anh-ta/chuong-2.html.]
Ước mơ lớn nhất của là một căn nhà của riêng , nơi thể ở yên mà bao giờ đuổi .
Có lẽ đó cũng là lý do mong một gia đình định.
" ," khẳng định.
Khuất Trì siết chặt nắm đấm, trầm giọng :
"Thôi , nếu em nhất định mua nhà, hề nghĩ đến tình cảm của chúng , thì chia tay !"
—----------
"Chia tay?"
và Khuất Trì yêu một năm nay, ngờ dễ dàng hai từ đó như !
cứng giọng hỏi:
"Anh nữa xem?"
Thấy mắt đỏ lên, Khuất Trì vội vàng đổi giọng điệu:
"Không, ý đó, chỉ là… chỉ là lỡ lời thôi..."
Sự tự tin của lập tức tan biến, bắt đầu dỗ dành .
thêm nữa, liền hất tay , lớn tiếng :
"Chia thì chia!"
Cả đời , ghét nhất là khác dùng lời uy hiếp!
Nói xong, cầm túi, rời khỏi nhà hàng thật nhanh.
Khuất Trì chạy theo , :
"Đừng giận nữa, đừng giận nữa, chỉ lỡ lời thôi! Em đừng để bụng mà!"
"Không khác để bụng thì đừng ! Một khi , thì chịu trách nhiệm!"
tức giận đến mức bước thật nhanh.
Khuất Trì đuổi theo suốt một quãng đường, liên tục xin .
Thấy vẫn đáp , cuối cùng cũng nổi cáu, hét lên:
"Thôi , Cùi Tinh! Em gì đây? Trước khi cưới mà định dùng hết tiền tiết kiệm và quỹ nhà ở, thì ai mới là đáng mặt hả?"
...
Nghe những lời đó, khựng , đầu . Khuất Trì như đà, tiếp tục lớn tiếng:
"Em tưởng sống ở thành phố lớn dễ lắm ? Em nghĩ cho ? Em nhà khó khăn thế nào ? Bố chắt chiu từng đồng để dành tiền, họ dám ăn, dám tiêu. Mẹ mấy năm nay mua nổi bộ quần áo mới, bố thậm chí còn nỡ cái d.a.o cạo râu cũ!
"Anh quen em, cố gắng ! Anh mời em ăn uống, tặng quà cho em, dỗ dành em. Anh nợ em ! Nhà thì đồng lòng mà sống, còn em chỉ nghĩ đến bản !"
Khuất Trì càng càng hăng, như thể đang dồn hết uất ức từ đến nay trút lên .
, khỏi cảm thấy xa lạ. Người mặt lúc là Khuất Trì mà từng quen.
Thấy gì, gằn giọng hỏi:
"Anh sai gì ? Em bao giờ nghĩ bản ?"