7
Về đến nhà, tôi thấy Trần Trạch và mẹ anh ta đang nô đùa trong bếp.
“Ái dà, đồ con trai thối! Dám cù lét mẹ hả? Để mẹ cởi quần con, đánh vào m.ô.n.g cho biết!”
Trần Trạch chân trần chạy khỏi bếp, cười như trẻ con:
“Ha ha ha, mẹ bắt không được con đâu! Con lớn rồi mà!”
Anh ta còn biết mình lớn rồi đấy à?
Bà mẹ kia cũng cười hí hửng đuổi theo, tay cầm một sợi quẩy mềm oặt, định đánh vào người Trần Trạch:
“Thằng ranh con! Dám bắt nạt mẹ à!”
Lúc này, cả hai nghe thấy tiếng cửa mở, cùng lúc quay đầu nhìn tôi. Khoảnh khắc đó, cả hai đều sững lại.
Nhưng Trần Trạch nhanh chóng phản ứng, trong mắt anh ta tôi giờ là “người nhà” rồi.
Anh ta chạy đến nép sau lưng tôi:
“Vợ ơi, về đúng lúc quá! Cứu anh với! Mẹ định đánh m.ô.n.g anh!”
Tôi và mẹ chồng bốn mắt nhìn nhau, ánh mắt lạnh như băng.
Tôi nhón chân, vung vẩy hai tay:
“Ha ha ha, mẹ đừng đánh mà~ Đánh m.ô.n.g đau lắm đó!”
Trần Trạch cười đến chảy cả nước mắt:
“Đánh không trúng, đánh không trúng! Mẹ đánh không trúng đâu!”
Mẹ anh ta nhún vai, cầm quẩy quay lại bếp:
“Mệt rồi, không chơi nữa. Tiểu Trạch, vào giúp mẹ nhặt rau đi!”
Thật mất hứng.
Tôi chu môi, rưng rưng nhìn Trần Trạch:
“Mẹ không thích em phải không?”
Trần Trạch cũng nhíu mày:
“Đúng là mất hứng thật.”
Anh ta không nói gì thêm, theo mẹ vào bếp.
Nhưng vừa bước vào, bà ta đã vụt quẩy vào người anh ta: “Bắt được con rồi!”
Trần Trạch không còn hứng đùa giỡn nữa, giọng chùng xuống: “Mẹ, mẹ không nói thế mà. Mẹ từng nói sau khi con kết hôn, mẹ sẽ có thêm một đứa con nữa… Nhưng mẹ đâu có thích Tiểu Ngọc.”
Nghe câu này, bụng tôi cuộn lên, muốn nôn ra ngụm trà ban nãy.
Trần Trạch là một thằng tâm lý vặn vẹo. Từ nhỏ, anh ta bị mẹ tiêm nhiễm những tư tưởng lệch lạc.
Khi đi học, đi làm, tiếp xúc với xã hội, anh ta dần nhận ra gia đình mình không giống người khác. Anh ta bắt đầu cảm thấy… xấu hổ.
Nhưng cách anh ta và mẹ anh sống với nhau, kiểu thân mật quá mức đó đã ăn sâu vào tiềm thức, khiến anh ta vừa thấy quen thuộc vừa không thể dứt bỏ.
Không ai từng nghiêm túc nói với anh ta: “Như vậy là sai.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeyd.net.vn/bao-boi-den-hon-nao/chuong-4.html.]
Thế nên anh ta giấu nó, như một bí mật đen tối, chôn trong nơi sâu nhất của lòng. Anh ta không dám đối diện, càng không muốn phơi bày nỗi nhục đó ra ngoài ánh sáng.
Vì vậy, anh ta đã giấu tôi tất cả.
Sai lầm lớn nhất của anh ta là… chưa từng quan tâm đến cảm nhận của tôi.
Đó chính là ích kỷ
8
Tôi lê bước, giả vờ tủi thân đi tới cửa bếp.
“Chồng ơi, hôn cái miệng nhỏ nào~ Em phải đi làm thêm rồi, anh đi với em được không?”
Trần Trạch xót xa bước lại gần tôi: “Được, anh đi làm thêm cùng em.”
“Ai da!” – mẹ chồng bỗng hét toáng lên một tiếng.
Tôi nghiêng đầu nhìn, không ngờ bà ấy lại dùng d.a.o ch/ặ-t luôn vào ngón út của mình.
Một miếng thịt bị cắt lìa, m.á.u đỏ tươi phun trào ra.
“Tiểu Trạch… mẹ… mẹ bị thương rồi…”
Trần Trạch lập tức quay lại, vừa thấy cảnh ấy thì quên sạch mọi chuyện mới nãy.
Mẹ chồng đúng là không từ thủ đoạn để tranh giành tình cảm.
Bà ta khóc lóc, giơ ngón tay lên làm nũng với Trần Trạch: “Mẹ đau quá, đau quá đi! Là vì muốn nấu món ngon cho con nên mới bị thương đó!”
Trần Trạch cuống cuồng muốn bế bà ta lên kiểu bế công chúa: “Đi, để con đưa mẹ đến bệnh viện!”
Khóe miệng mẹ chồng khẽ nhếch lên một nụ cười, giơ tay ra chờ Trần Trạch bế. Tôi vội vàng chạy tới, lập tức nâng bàn tay bị thương của bà ta lên.
💌Bạn đang đọc truyện của nhà: Cần 1 ly cafe mỗi ngày 💌
💓Hãy vào trang mình để thưởng thức thêm nhiều truyện khác nữa nhé!💓
“Chồng à, không thể bế ngang được, sẽ chảy m.á.u nhiều hơn đấy, phải nâng thế này mới đúng.”
Trần Trạch như vừa thoát nạn sống lại, nhìn tôi mà cảm thán: “Đúng đúng, vẫn là em thông minh!”
“Em với mẹ cao ngang nhau, để em giữ tay mẹ, anh đi gọi xe.”
“Mẹ sợ quá con ơi! Gọi xe cấp cứu đi!”
Tôi quay đầu lại, trừng mắt nhìn bà ta: “Đừng sợ! Có con dâu ở đây rồi!”
Trần Trạch chạy ra phòng khách lấy điện thoại, gọi xe cấp cứu. Mẹ chồng trừng mắt lại với tôi, rốt cuộc không diễn nổi nữa.
“Cô nhất định phải cướp con trai tôi cho bằng được sao?”
Tôi cười nhạt: “Bà không có chồng à?”
Bà ta đột nhiên giơ chân đá mạnh vào ống chân tôi.
“Đó là con trai tôi! Tôi sinh nó ra là để nó cưng chiều tôi, chứ không phải cưng chiều cô!”
Tôi đau quá gập cả người xuống, định nói gì đó thì phía sau vang lên tiếng Trần Trạch:
“Mẹ… mẹ vừa nói gì cơ?”