9
Mẹ chồng lập tức đổi sắc mặt, làm ra vẻ tội nghiệp: “Con trai ngoan, mẹ đau quá, không cẩn thận đá trúng Tiểu Ngọc.”
Bà ta quay sang tôi: “Xin lỗi nhé Tiểu Ngọc, mẹ làm đau con rồi phải không? Để mẹ hôn con, mẹ đau lòng quá!”
“Nhưng mẹ vừa nói gì mà ‘cưng chiều mẹ chứ không phải cưng chiều cô ấy’ ấy nhỉ…”
Tôi gượng cười chua chát, nhìn Trần Trạch: “Mẹ nói mẹ xảy ra tai nạn nên khiến anh không thể cưng chiều em được, nên xin lỗi em ấy mà.”
Trần Trạch nhíu mày, nửa tin nửa ngờ.
“À… được rồi. Xe cấp cứu sắp tới rồi.”
Tôi nắm tay bà ta, kéo thẳng ra khỏi bếp. Sau đó kêu chồng lấy thuốc cầm m.á.u đến rắc vào vết thương.
Lại lấy băng gạc quấn tạm một lớp. Bác sĩ cấp cứu tới kiểm tra vết thương: “Vết thương thế này không nghiêm trọng đâu, lần sau đừng làm lãng phí tài nguyên công cộng nữa.”
Trần Trạch cau mày sâu hơn: “Nhưng mẹ tôi bảo đau lắm…”
“Đau gì được mà đau? Có phải gãy tay đâu. Dưới nhà có hiệu thuốc cũng xử lý được mà.”
“Vết thương ai xử lý vậy? Làm tốt đấy. Sáng tối thay thuốc là được rồi.”
Trần Trạch lúc này mới giãn mày, quay sang nhìn tôi: “Vợ à, may mà có em.”
Tôi gật đầu: “Không có gì đâu, vết thương nhỏ xíu thôi, ai mà chẳng xử lý được. Chỉ không hiểu sao mẹ lại đau đến thế cơ chứ.”
Trần Trạch lặng lẽ liếc mẹ chồng, không nói thêm gì.
Anh ta bắt đầu nghi ngờ rồi.
Tôi phải tranh thủ đẩy cao thế chủ động, nhưng tuyệt đối không thể để sự thật bị chính miệng mình phơi bày.
Tối đó, mẹ chồng dùng đủ chiêu trò lấy lòng Trần Trạch, nhưng anh hoàn toàn không nể mặt, ăn cơm xong là chui vào phòng ngủ.
Mẹ chồng lập tức lẽo đẽo theo sau, còn cố tình ngoái đầu lại đóng cửa phòng.
“Tiểu Trạch, mẹ có chuyện muốn nói với con.”
Mười phút sau, bà ta mới đi ra.
Không thèm liếc nhìn tôi lấy một cái, lạnh lùng đi ngang qua, trông chẳng khác gì một con ma nữ.
Tôi quay về phòng ngủ, thấy Trần Trạch trông khá thoải mái. Anh ta đang cởi trần, nằm sấp trên giường.
💌Bạn đang đọc truyện của nhà: Cần 1 ly cafe mỗi ngày 💌
💓Hãy vào trang mình để thưởng thức thêm nhiều truyện khác nữa nhé!💓
Tôi lập tức buồn nôn.
“Anh làm gì vậy? Mặc áo vào mau!”
Trần Trạch quay đầu lại, thản nhiên mặc áo ngủ: “Mẹ bảo hôm nay anh bị sốc, nên mẹ xoa lưng cho anh.”
Chỉ mong là chỉ xoa lưng thật.
Nghĩ đến mà buồn nôn hơn nữa.
“Chồng à, em có chuyện muốn nói với anh.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeyd.net.vn/bao-boi-den-hon-nao/chuong-5.html.]
Anh từ từ ngồi dậy: “Ừ, chuyện gì?”
Vở kịch bắt đầu!
10
“Thật ra lúc đó mẹ nói nguyên văn như thế này…”
Tôi kể lại nguyên si lời lẽ khó nghe mà mẹ chồng đã thốt ra trong bếp.
“Thế sao lúc đó em không nói với anh?”
Tôi vừa khóc vừa lắc đầu: “Em... em không dám! Mẹ là thần thánh mà, chắc chắn là em hiểu lầm mẹ rồi. Là em dơ bẩn, không hiểu được thâm ý trong lời mẹ nói. Nên giờ em chỉ muốn anh giải thích cho em biết, câu đó rốt cuộc có ý gì? Ý gì là... sinh con ra là để cưng chiều chính mình?”
Mặt Trần Trạch đỏ bừng lên đến tận vành tai. Cổ anh ta hiện rõ một đường ranh giới đỏ ửng.
Tôi tranh thủ đẩy tiếp: “Em thực sự rất thích không khí trong nhà mình bây giờ. Nhưng mà anh từng nói, nếu mẹ tranh giành tình cảm với em, anh sẽ thấy ghê tởm bà ấy, sẽ bắt đầu chán ghét bà ấy.”
Phải một lúc lâu sau, anh mới trấn tĩnh lại được, không nhìn tôi, khẽ hỏi: “Em có nhìn thấy lúc mẹ bị thương không?”
Tôi gật đầu.
“Có thấy. Khi anh vừa nói muốn đi làm thêm với em, mẹ liền cầm dao, tự ch/ặ-t vào ngón út.”
Trần Trạch lập tức ngẩng phắt đầu lên, trong đôi mắt trống rỗng dường như có gì đó ẩn hiện khiến người ta rùng mình.
Tôi nhíu mày: “Bên cạnh mẹ lúc ấy có cái gì cần chặt đâu. Thế tại sao lại giơ d.a.o lên, hả anh? Anh nói xem, vì sao?”
Trần Trạch cắn chặt môi dưới.
Tôi đứng dậy, đi thay đồ ngủ: “Lạ thật, mẹ lúc nào cũng điềm đạm, đâu thể tự làm mình bị thương chứ? Với lại, nếu thật sự muốn tự làm đau mình, thì lý do là gì?”
Tôi không nói thêm gì nữa. Lý do ấy... chẳng cần phải thốt ra bằng lời.
Chúng tôi đều hiểu rõ trong lòng. Tôi đã dẫn dắt anh đến mức này rồi, giờ chỉ cần một cơ hội nữa thôi.
Mà như thể ông trời nghe thấy mong muốn của tôi, liền đặc biệt phái mẹ chồng đến. Bà ta hí hửng đẩy cửa vào, chẳng thèm để ý xem trong phòng đang xảy ra chuyện gì.
“Con trai, đỡ hơn chưa? Tay nghề mát-xa của mẹ có phải tuyệt lắm không?”
Tôi hét lên một tiếng kinh hãi, vội vàng mặc xong đồ ngủ, trốn ra sau lưng Trần Trạch.
Tôi lí nhí lẩm bẩm: “Hù c.h.ế.t em rồi... Mẹ đúng là chẳng để tâm chút nào đến chuyện riêng tư người khác ha!”
Mặt Trần Trạch lại đỏ bừng, vai anh ấy phập phồng dữ dội.
“Mẹ, sao mẹ không gõ cửa?”
Mẹ chồng khựng lại: “Ây da, xin lỗi nhé, mẹ quên mất là con đã lớn rồi, trí nhớ mẹ tệ quá, cứ tưởng con còn là em bé ấy!”
Bà ta đúng là khó đối phó.
Mẹ chồng tiến lại kéo tay tôi: “Xin lỗi nha Tiểu Ngọc, mẹ làm con sợ rồi, là lỗi của mẹ, lỗi của mẹ. Lần sau nhất định sẽ gõ cửa.”
Dù ngoài miệng vẫn cằn nhằn, nhưng tôi thấy rõ Trần Trạch đang dần tha thứ cho bà ta.
Tôi vội đứng lên: “Mẹ, là con sai, con nghĩ nhiều quá rồi. Haiz, con người con vẫn chưa sửa được cái tật xấu ấy…”