Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Bạo Quân Gặp Gỡ Cố Chấp Cuồng - Chương 30.2

Cập nhật lúc: 2025-06-07 13:35:55
Lượt xem: 1

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/yXmolnt9

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

【Một tháng sau】

Chạng vạng, Mộc Nhã Cầm như thường lệ trở về nhà. Nhìn thấy trên bàn ăn không còn dư lại chút gì, cô đi qua định xoa đầu Mộc Cẩm một cái.

Chỉ là ngay khi tay vừa chạm đến đỉnh đầu Mộc Cẩm, cô lập tức cảm thấy sống lưng lạnh toát. Mộc Nhã Cầm theo bản năng cảm thấy nguy hiểm, vô thức rụt tay lại.

Gần đây loại tình huống này xảy ra rất thường xuyên, thậm chí cô còn bắt đầu nghi ngờ có phải do công việc quá vất vả khiến thần kinh mình trở nên nhạy cảm hay không.

Bữa tối hôm nay cô đã đóng gói mang về từ nhà ăn công ty, dù sao thì suốt một tháng qua, ba bữa sáng trưa tối của Mộc Cẩm không biết từ khi nào đều do một mình Lãnh Tiêu lo liệu.

Chỉ có điều người đàn ông kia chỉ nấu phần ăn cho hắn và Mộc Cẩm, dù có dư ra chút nào cũng tuyệt nhiên không để lại cho cô.

Hơn nữa người đàn ông này thật sự chỉ là vệ sĩ thôi sao? Vì sao gần đây cô lại cảm thấy tay nghề nấu ăn của hắn ngày càng tốt lên?

Có mấy lần cô về nhà đúng lúc hai người bọn họ còn chưa ăn xong, nhìn những món ăn kia đủ sắc, hương, vị, Mộc Nhã Cầm đều không nhịn được nuốt nước miếng.

Chỉ là cho dù cô đã ra hiệu rõ ràng đến mức nào, mong hắn để phần cơm lại cho mình, thì người đàn ông đối diện kia trước sau vẫn giữ nguyên bộ mặt không biểu cảm, hoàn toàn không có ý định mời cô ăn cùng.

Cuối cùng Mộc Nhã Cầm cũng đành bất đắc dĩ tiếp tục sống dựa vào tay nghề bếp núc của bản thân và đồ ăn mang về từ công ty.

Có điều cũng may là thân thể em trai cô đúng thật là ngày càng khá hơn, vóc dáng rõ ràng rắn chắc lên ít nhiều, khuôn mặt nhỏ cũng so với trước đây mượt mà không ít, tổng thể nhìn vào cảm thấy còn đáng yêu hơn cả trước kia.

Quan trọng nhất là có Lãnh Tiêu ở đây, Mộc Nhã Cầm phát hiện tính cách của Mộc Cẩm dường như cũng rộng mở hơn trước rất nhiều, thậm chí thỉnh thoảng còn có thể thấy được vài nụ cười rõ ràng trên gương mặt y.

Điều đó khiến Mộc Nhã Cầm cảm thấy vô cùng vui mừng, chỉ cảm thấy việc giữ Lãnh Tiêu lại thật sự là quyết định chính xác nhất mà cô từng làm.

Cô nhìn người đàn ông đang cẩn thận cầm khăn tay in hình gấu nhỏ lau sạch vết dầu mỡ ở khóe miệng Mộc Cẩm. Một người nhỏ nhắn đáng yêu, một người cao lớn lạnh lùng, rõ ràng nhìn qua không hề hòa hợp, vậy mà hai người ngồi bên nhau lại ngoài ý muốn toát lên vẻ hài hòa kỳ lạ.

Tuy rằng đối với những hành động thân mật như vậy đã dần trở nên quen thuộc, nhưng Mộc Nhã Cầm vẫn cảm thấy dường như có chút gì đó không đúng. nhưng mà rốt cuộc không đúng chỗ nào thì cô lại không nói rõ được.

Bụng ăn đến căng tròn, Mộc Cẩm có chút áy náy liếc nhìn chị mình một cái. Y cũng không ngờ đời này người đàn ông của mình lại có thể có một mặt trẻ con như vậy.

Làm đồ ăn xong, mỗi lần đều chỉ vừa đủ cho hai người bọn họ. Hễ mình vừa nghĩ đến chuyện chia phần cho nữ chủ, thì người đàn ông kia liền sẽ dùng ánh mắt đáng sợ nhìn chằm chằm mình, khiến Mộc Cẩm chỉ có thể căng da đầu, giả vờ không thấy ánh mắt tội nghiệp của chị gái bên cạnh.

Hơn nữa ý thức lãnh địa của đối phương cũng vô cùng mạnh mẽ. Bình thường cho dù là chị muốn xoa đầu mình một cái hay ôm một cái thôi, thì người đàn ông bên cạnh đều sẽ không ngừng tỏa ra khí lạnh.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeyd.net.vn/bao-quan-gap-go-co-chap-cuong/chuong-30-2.html.]

Vì hạnh phúc của chính mình, Mộc Cẩm chỉ đành âm thầm nói một tiếng xin lỗi trong lòng với nữ chủ. Cũng may Mộc Nhã Cầm dường như hoàn toàn không để bụng. Dù sao mỗi ngày công việc đã đủ khiến cô bù đầu bù cổ.

Thấy Mộc Cẩm vẫn ổn, Mộc Nhã Cầm liền quay trở lại phòng mình tiếp tục xử lý công việc còn dang dở.

Còn Mộc Cẩm thì ngoan ngoãn theo Lãnh Tiêu ra hoa viên nhỏ phía sau nhà.

Mỗi lần ăn xong hai người đều sẽ ra vườn tản bộ tiêu thực, hôm nay cũng không ngoại lệ.

Trời đã dần tối, nhưng cảnh sắc hoàng hôn vẫn vô cùng đẹp đẽ.

Mộc Cẩm vươn tay, nhẹ nhàng vuốt ve một đóa hoa đang nở rộ rực rỡ. Người đàn ông bên cạnh thì tự nhiên từ phía sau ôm chặt lấy y, cả người y bị giam trọn trong vòng tay vững chắc ấy.

“Tiểu Cẩm, bảo bối à…” Lãnh Tiêu thì thầm, rồi hôn nhẹ lên gương mặt của Mộc Cẩm.

Lãnh Tiêu đã sớm hiểu rõ lòng mình. Khi liên tục bị lay động trong tâm, hắn cuối cùng cũng nhận ra vì sao mỗi lần đối mặt với Mộc Cẩm, hắn luôn không thể kìm nén được mà làm ra những hành động kỳ quái.

Vì sao lại không thể kiểm soát được nhịp tim của chính mình, vì sao lại luôn muốn nhìn thấy người này từng khắc, từng giờ.

Nếu như ba mươi năm trước của cuộc đời hắn chỉ toàn là u ám và xám xịt, thì tiểu gia hỏa này chính là sắc màu duy nhất nhuộm sáng cuộc sống của hắn, khiến hắn không thể không khao khát chiếm lấy.

Hắn biết, từ trước đến nay mình vốn không phải người tốt. Cho nên hắn không thể chỉ đứng sau bảo vệ.

Việc có thể khống chế bản thân không tiến đến chiếm đoạt đã là sự nhượng bộ lớn nhất của hắn. Nhưng kết cục cuối cùng vẫn là: hắn phải có được người kia, không tiếc bất cứ giá nào.

Có lẽ tiểu gia hỏa trong lòng n.g.ự.c hắn còn chưa hiểu rõ hết thảy ý nghĩa của những sự thân mật này. Nhưng hắn sẽ khiến y quen với tất cả.

Tiểu Cẩm yếu ớt như vậy, cần được bảo vệ, mà trên thế gian này, ngoài hắn ra thì còn ai có thể bảo vệ em ấy tốt hơn?

Cho nên, người này phải là của hắn.

Nhẹ hôn một cái lên trán Mộc Cẩm, ánh mắt của nam nhân dần sâu thẳm. Một tay hắn nắm lấy tay Mộc Cẩm xoa bóp nhẹ nhàng, một bên dùng cằm chầm chậm cọ vào mái tóc mềm mại của đối phương, trong lòng không kìm được thở dài: Người này, nhất định phải là của hắn, vĩnh viễn là của hắn.

 

Loading...