Bảy Năm Và Một Lời Nói Dối - 1
Cập nhật lúc: 2025-06-09 10:44:28
Lượt xem: 73
Tôi buông lời ly hôn giữa lúc Chu Nghiễn đang thu dọn tàn dư của bữa tối. Tôi nghe tiếng gốm sứ va vào thành bồn inox, một âm thanh sắc lạnh, khô khốc. Anh quay lại, và trong một khắc, sự vận hành trơn tru của thói quen bị ngưng trệ.
“Vì sao?”
Vệt hoang mang lướt qua đáy mắt anh, một thoáng bối rối làm xáo trộn vẻ điềm tĩnh thường ngày. Nhưng tuyệt nhiên, không phải là cơn địa chấn của sự hoảng loạn mà tôi đang mong chờ.
Con người ta, có lẽ, luôn có một sự tự tin mù quáng rằng đối phương sẽ là một hằng số bất biến trong đời mình.
Rằng họ sẽ không bao giờ rời đi.
Kim Bảo, như một vệt nắng nhỏ, vẫy đuôi chạy đến quấn quýt bên chân anh.
Tôi lên tiếng, giọng bình thản đến đáng sợ: “Đêm qua, vòng tay em ôm lấy anh đã bị gạt đi. Anh nói trời nóng.”
Nghe xong, lồng n.g.ự.c anh dường như phập phồng một nhịp nhẹ nhõm. Anh quay đi, bật vòi nước, dòng chảy ào ạt như muốn cuốn trôi đi sự phi lý trong lời nói của tôi. Giọng anh lọt qua tiếng nước, nhuốm vẻ xem nhẹ:
“Tề Hoài, đừng khiến mọi chuyện trở nên trẻ con như vậy. Cái cớ này, em không thấy nó quá vô lý sao?”
“Chúng ta đã đi một chặng đường dài mới có được cuộc sống này…”
Tôi để lời anh lửng lơ trong không khí, rồi lặp lại, từng chữ một, như một bản án không thể đổi dời:
“Em-nói-ly-hôn.”
Chu Nghiễn đứng sững như một pho tượng.
Kim Bảo cảm nhận được sức nặng vô hình đang đè xuống căn phòng, nó nằm ngửa ra sàn, vẫy đuôi về phía tôi như một lời cầu khẩn câm lặng.
Không gian đặc quánh lại. Rất lâu sau, giọng nói trầm khàn của anh mới thoát ra:
“Em đã chắc chắn rồi sao?”
“Anh… tôn trọng quyết định của em.”
Thế giới trước mắt tôi nhòe đi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeyd.net.vn/bay-nam-va-mot-loi-noi-doi/1.html.]
Tôi vội lau đi giọt nước mắt vừa phản chủ, may mắn thay, tấm lưng của Chu Nghiễn vẫn chưa một lần quay lại.
...
Rời khỏi cục dân chính, Chu Nghiễn vẫn khoác trên mình vẻ điềm tĩnh đến hoàn hảo.
Anh gập tờ giấy chứng nhận ly hôn, cất vào túi trong áo khoác, rồi hỏi bằng một chất giọng thường nhật:
“Những thứ đồ đạc của em…”
“Em đã gọi cho dịch vụ chuyển nhà.”
Cơ mặt Chu Nghiễn khẽ giật.
Chưa đầy hai giờ sau, linh hồn của căn nhà đã bị rút đi một nửa.
Khi tôi kéo khóa chiếc vali cuối cùng, anh bước đến, cầm lấy sấp quần áo trên tay tôi, kiên nhẫn gấp lại từng nếp gấp thẳng thớm.
Giọng nói anh tự nhiên như thể chúng tôi chỉ đang chuẩn bị cho một chuyến du lịch ngắn ngày:
“Mấy món đồ anh đặt cho em sẽ được giao đến địa chỉ mới.”
“Trời trở gió rồi, ra ngoài nhớ giữ ấm.”
Tôi nhìn nghiêng gương mặt quen thuộc ấy, nơi lồng n.g.ự.c dâng lên một cảm giác không thể gọi tên.
Bảy năm, một quãng đời, đã kết thúc như vậy.
Không có những màn kịch điên cuồng, không có những lời van xin đẫm nước mắt.
Chúng tôi, Tề Hoài và Chu Nghiễn, vẫn giữ được cho mình sự văn minh đến lạnh lùng, và cuộc ra đi của tôi chỉ nhẹ bẫng như một cuộc dạo chơi đã đến lúc tàn.
Giá như có ai đó nói với tôi của năm năm về trước rằng tôi sẽ trở thành vợ của Chu Nghiễn, có lẽ tôi đã thao thức suốt đêm vì hạnh phúc, đã ôm chầm lấy anh mà hôn tới tấp lên má, để ăn mừng cho những nỗ lực không hề uổng phí.
Để ăn mừng cho việc cuối cùng chúng tôi cũng đã thuộc về nhau.
Và nếu khi đó có kẻ nào dám tiên tri rằng chúng tôi sẽ ly hôn, tôi nhất định sẽ gạt phăng người đó ra khỏi đời mình. Bảy năm chân thành của Chu Nghiễn, tôi là người tường tận hơn cả, làm sao có thể để vài lời phán bừa phủ nhận đi tất cả?