Bed Friend (Đừng Đùa Với Lửa) - Chương 12: Mối quan hệ
Cập nhật lúc: 2025-10-02 08:37:45
Lượt xem: 0
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/6fTjxREp2d
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
sống trong căn hộ của King một tuần nên Pok thể theo dõi đe dọa . 7 ngày qua chẳng gì đặc biệt xảy cả, hôm King đ.ấ.m mặt cũng là cuối gặp . Anh Pok còn phiền nữa, còn gọi điện quấy rối, còn chặn cửa công ty, vẻ như học cách từ bỏ.
Nên một tuần , với King chuyển về căn hộ của , một phần vì can thiệp cuộc sống riêng tư của .
Còn vì những lý do khác nữa…
“Mày về hôm nay luôn ? Lỡ như thấy mày trở về, sẽ gây chuyện thì . Ở đây thêm một tuần nữa . Chải tóc chuẩn thôi nào.”
lắc đầu, đàn ông chỉ quấn một chiếc khăn tắm quanh hông, đang lưng trêu chọc , ý định khỏi cửa.
Vì mà chuyển về nhà càng sớm càng đấy! ngờ nhu cầu lớn đến . Trước đây chỉ ở với 3 ngày một tuần, nhưng từ khi chuyển đến căn hộ của , lấy lý do thu tiền thuê nhà để xin thêm ngủ với . Ban đầu, vẫn thoải mái với , an tâm đồng ý, nhưng khi suy nghĩ , cảm thấy đòi hỏi quá nhiều.
vẫn với , tuần tới sẽ tạm thời ngủ với , hy vọng nghẹn chết.
"Hôm nay tao về nhà, chắc tìm tới nữa , nhanh mặc quần áo ! Gần 7 giờ !" vội vàng đẩy , nếu còn đến muộn nữa thì sẽ là thứ ba trong tháng trễ giờ, nhưng , vẻ mặt nghiêm túc hỏi: "Thứ sáu lười quá, thể xin nghỉ luôn ?”
"Hôm nay là ngày chia tay Mai đấy!" sang một bên để tránh bàn tay đang vòng eo , cầm lấy thắt lưng đeo , đợi King mặc quần áo và cùng cửa.
Tổng thời gian thực tập là 4 tháng. Tuần tới sẽ là tuần thực tập cuối cùng của Mai tại công ty chúng . Theo truyền thống, phòng CNTT sẽ tổ chức tiệc chia tay cho các thực tập sinh. Có một chị mời Mai việc khi nghiệp, nhưng Jade và đều cho rằng những tài năng như Mai nên việc tại các công ty lớn. Họ sẽ nhiều cơ hội phát triển và trưởng thành so với các công ty nhỏ.
liếc bàn bên cạnh. Người phụ trách thực tập sinh đang chăm chú hồ sơ máy tính với ánh mắt mê mang, tay dán chặt bàn phím, nhúc nhích. Cả tuần qua, bạn của im lặng hơn bình thường nhiều, và bầu khí giữa với Mai đáng sợ.
Trước đó, Mai đến nhờ tư vấn, vì kể từ khi nhóc tỏ tình với Jade, Jade luôn tránh mặt nhóc, dù vô tình cố ý. an ủi Mai rằng Jade cần thời gian để suy nghĩ. Khi chúng càng ngày càng lớn, chúng sẽ còn dễ dàng chấp nhận ai đó chỉ vì vui vẻ nhất thời nữa. Mai vẫn còn trẻ, vẫn còn nhiều cơ hội để gặp gỡ vô , nhưng ở độ tuổi của bọn , bọn chìm những mối quan hệ ngắn ngủi nữa.
Còn King chắc chắn là một kẻ lập dị khác biệt, và vẫn thích thú tận hưởng cuộc sống độc tự do của .
Còn Jade, nghĩ cần gian riêng để suy nghĩ, nhưng thể chịu khi thấy một ‘Jade vui vẻ’ đột nhiên buồn bã như , nên buổi trưa đặc biệt hẹn Jade đến phòng họp để trò chuyện.
"Dạo mày thế nào? Tao thấy mày im lặng quá." hỏi.
Cậu khựng khi , nhạt, “Tất nhiên , tao thể giấu mày chuyển gì cả.”
“Không khó để nhận Jade, biểu cảm của mày như thể mày đang nhiều tâm sự trong lòng ."
“Vậy ...”, lẩm bẩm, thất vọng ngả ghế, trông chán chường.
im lặng , một lúc hỏi: "Có chuyện gì ?" Jade chằm chằm lên trần nhà một lúc thì thầm: “Lúc ... Mày bảo tao hỏi Mai thích ai, tao hỏi...”
“Ừm.”
“Mai thích tao.”
còn gì nữa... hầu như trong công ty đều chuyện !
“Sau đó thì ?”
“ 2-3 ngày nay, trông... kỳ lạ...”
"Tao cũng thấy 2-3 hôm nay trông hai bây lạ lắm", . Vẻ mặt Jade càng buồn hơn, lẽ chính cũng nhận , hóa là thực sự thích Mai.
“Mày nghĩ xem, nhóc ? Tao gì sai ?”
“Có chuyện gì xảy ngày hôm đó ? Ý tao là khi nhóc tỏ tình với mày?”
“…Tao thấy lo lắng nếu ở bên Mai, tâm trí tao rối bời… tao suy nghĩ cả ngày, chuyện với nhóc , và đột nhiên…nhóc bắt đầu im lặng cho đến tận bây giờ…”
“Có lẽ nhóc nghĩ rằng mày thích nhóc .”
“Không, tao gì với nhóc cả, tại nhóc nghĩ như chứ?”
“Vì mày thèm gì với nên mới nghĩ như ! Thử tưởng tượng xem, nếu một ngày mày tỏ tình với ai đó, nhưng âm thầm tránh mặt mày, mày sẽ cảm thấy thế nào??”
Cậu im lặng lắng giải thích. Từ đến nay Jade vẫn luôn chậm chạp trong chuyện tình cảm, bởi vì bao giờ một mối quan hệ nghiêm túc, và rằng sự im lặng của sẽ khiến đối phương hiểu lầm.
“ tao cũng thích…”
“ nhóc , tao nghĩ nhóc hẳn là đang thất vọng lắm, nghĩ rằng mày thích nhóc, nhưng mày quá bụng và ngại nên dám thẳng thừng từ chối.”
“Hả…”
Jade ngạc nhiên khi thế.
Nhìn sắc mặt tái nhợt của , dậy khỏi ghế, vỗ vai an ủi: "Chúng ăn thôi! Lát nữa xuống sẽ đông lắm đấy. Mày nên rõ chuyện với Mai ngay . Nếu rõ thì nút thắt trong lòng mày sẽ ngày càng lớn hơn đấy." thế khiến sợ sệt.
Đối phương gật đầu, xoa xoa cái đầu nhỏ nhắn đáng yêu của . Tuy cùng tuổi, nhưng trong mắt , Jade giống như em trai . Nói chuyện xong, chúng cùng ăn.
Bình thường và King sẽ luôn khí căng thẳng bằng cách trả đũa giờ ăn trưa, nhưng bây giờ, chẳng chuyện gì xảy . liếc Mai và King đang tập trung bữa trưa mặt, còn Jade thì thỉnh thoảng liếc Mai với vẻ lo lắng.
Bất cứ ai đôi mắt tinh tường đều thể thấy điều gì đó xảy giữa hai .
"Jade , nó ?" King hỏi nhỏ đường trở công ty bữa ăn.
liếc đàn em đang phía , thấy bạn lẽo đẽo theo như xác c.h.ế.t di động, thấy sắp về đến công ty, nên vội vàng trả lời: “Jade , nó suy nghĩ nhiều quá, nghĩ đến cảm nhận của Mai. Biết rõ tại Mai chuyện với nó, mà giải thích với ."
"Triệu chứng nghiêm trọng hơn dự kiến luôn." King nhịn , phía nhòm ngó, thấy ai, lập tức nháy mắt với .
“Jade chậm lắm, như tao, tao lẹ làng hơn nhiều.”
“ tay mày vẻ nhanh hơn não nữa đấy”, nghiến răng , thì ngay lập tức bàn tay to lớn của ai đó véo mạnh.
King thấy bỏ chạy liền khẩy. hít một thật sâu để kiểm soát biểu cảm mặt, che giấu nhịp tim đang vô thức đập loạn.
Những triệu chứng xuất hiện liên tục kể từ khi King bảo vệ khỏi Pok ngày hôm đó, cứ tự lừa rằng đây chỉ là một màn kịch, tim đập nhanh chỉ vì sợ, nhưng cho đến khi King bôi t.h.u.ố.c mỡ cho , thừa nhận…
đang ghét bản .
Không vì quá cô đơn, lạc lỏng trong suốt thời gian dài, vì từng ai đó quan tâm, chăm sóc nên tim mới đập loạn xạ như . tự hỏi liệu thể kiểm soát trái tim để nó vượt quá giới hạn . từng thử ôm ấp cảm giác tương tự với khác, nhưng chẳng mấy chốc nhận đó chỉ là một ảo giác thoáng qua, tình yêu thật sự. Cảm giác tan biến nhanh đến mức khiến dễ dàng lãng quên họ. Có lẽ cũng thế thôi, khác gì những .
…
liếc đàn ông cạnh cùng chờ thang máy, đang chuyện với một cấp cao bên phòng tiếp thị, mặt vẫn tươi . Trước đây, mỗi thấy King, chỉ thấy thật phiền phức. bây giờ, mỗi thấy mặt , một cảm xúc khó tả trong dâng trào, khiến lòng rối bời.
Mối quan hệ của chúng qua 3 tháng, và đây là đầu tiên nhận sự nguy hiểm của mối quan hệ giả tạo .
Bình thường chiều thứ sáu, hầu hết các đồng nghiệp đều sẽ chậm rãi việc, thư giản vì về cơ bản công việc gì vội vã. thứ sáu hôm nay vẻ khác, nhiều công việc đang chất đống, và Jade bận rộn đến nỗi chẳng thời gian rời mắt khỏi màn hình máy tính. Tất cả chúng đều đang sếp theo dõi, đau đầu quá . Khi ngẩng đầu lên nữa, đến giờ tan .
Sau khi tắt máy tính và thu dọn đồ đạc, lên xe đến nhà hàng nơi tổ chức tiệc chia tay tối nay. Khi đến nơi, các đồng nghiệp khác gọi đồ ăn và lên phía phòng ca hát, còn thì chỉ ăn trong im lặng.
"Nào! Lên bia!" Jade đưa bia cho .
chằm chằm chai bia màu vàng, do dự một lúc lắc đầu từ chối, lấy một lon soda rót ly của .
lầm đó của là do uống quá nhiều dẫn đến say bí tỉ đấy. Chuyện qua , nhưng vẫn còn ám ảnh lắm. Ngay cả bây giờ, khi King và là bạn tình, đó vẫn là một sai lầm. Nếu thể ngược thời gian, chắc chắn sẽ cố hết sức để ngăn chặn chuyện xảy .
vây quanh bởi một nhóm đang vui vẻ bia rượu, còn thì chỉ soda. Mai cạnh King chị Faii ép lên hát. Nhóc dậy lên phía , chọn một bài tình ca buồn. khỏi liếc Jade cạnh, đang trầm ngâm suy nghĩ gì đó trông vô cùng nghiêm túc.
Hát xong một bài, Mai đưa micro cho chị Faii xuống chỗ của chị. liếc bạn thì thấy Jade mấp máy môi Mai. Cậu lấy điện thoại di động khỏi túi khỏi phòng tiệc.
“Uống từ từ , nếu sẽ say nhanh đó.”
Thấy đối phương cứ uống ngừng, King vội vàng giật lấy ly rượu từ tay nhóc xuống, nhưng Mai cầm lấy ly khác, một uống cạn, quen Mai từ khi nhóc mới thực tập, đây là đầu tiên thấy nhóc như một đứa trẻ to xác đến thế.
"Thằng nhóc , uống rượu như nước lã thế?! Mai, thất tình ?" King hỏi.
cúi xuống và thì thầm với nhóc: “Jade vẫn gì với em ?”
“Chưa ơi.” Mai đáp, im lặng tiếp tục rót đầy ly rượu.
"Chết tiệt, nó đang nghĩ gì thế!?" King lẩm bẩm.
“Có lẽ nỡ điều khiến em buồn...”
"Không ." đáp. Mai nhịn khổ, hỏi : “Im lặng cũng là một câu trả lời, đúng ?”
im lặng em đổ rượu miệng từng ly một. Dù và King khuyên nhủ thế nào, nhóc cũng . Giờ chỉ còn chờ Jade để tự giải quyết chuyện.
“Hôm nay mày chỉ uống soda thôi ?”
Thấy thuyết phục Mai, King để Mai một bên tiếp tục uống, sang trêu . Anh ly soda tay , nở một nụ gian xảo, “Không uống bia ? Hay là nó mày nhớ đến chuyện xảy ở bữa tiệc chào mừng?”
"...Im ." bực bội đáp , thể với rằng thực sự dám động đến bia rượu nữa vì vụ việc .
King thấy nổi nóng thì nhịn , nhưng vài giây bật vì nghẹn miếng chả cá cho miệng, hahaha!
Nhận lấy quả báo thằng chó. Cười đủ , đưa cho cốc nước, King uống một cạn sạch, và khi nữa, trong nháy mắt… ánh mắt mê hoặc. Ánh mắt …trông dịu dàng hơn đỗi…
“Nhìn cái gì?”
“Đây chắc hẳn là đầu tiên.”
“…”
“Mày mỉm khi thấy tao.”
“…”
vô thức mặt , tránh ánh mắt sắc bén của , nghĩ , dường như đúng như lời King , hiếm khi , đúng hơn là giỏi , ngay cả khi trò chuyện với cũng .
ngờ quan sát kĩ càng đến .
King tiếp tục lặng lẽ uống bia, còn chỉ lo ăn và đồng nghiệp đang phấn khởi hát hò. Thời gian chậm rãi trôi qua, thấy Mai bắt đầu run rẫy vì uống quá nhiều. Lúc , Jade trở về phòng, thấy Mai say xỉn, mở to mắt kinh hãi.
"Thằng nhóc say , cứ uống như vỡ đê ." King hất cằm về phía nhóc bên cạnh, thấy ánh mắt của Jade như trách móc , King vội vàng : “Đừng chằm chằm tao như , tao khuyên mà nó .”
"Gần 9 giờ , mau đưa Mai về ngủ !" . Jade thở dài, nắm lấy một cánh tay của Mai và vòng tay qua cổ nhóc từ phía , giữ nhóc .
“Được , để tao về , về nhà cẩn thận nhé.”
“Mày cũng , cẩn thận nha Jade, đừng mà tông xe Mai đấy, phí bảo dưỡng chắc là đắt lắm!" King khẩy.
nhịn khi thấy Jade giơ chân đá mạnh bắp chân King.
Trong phòng tràn ngập tiếng của các đồng nghiệp, hát chơi nhảy múa.
khác uống soda. Một lúc , đồng hồ, gần 9:30, cũng sắp đến giờ về .
"Tao về đây." với King bên cạnh vẫy tay chào . King cũng dậy vẫy tay chào cùng ngoài. nhíu mày, tạm thời đè nén nỗi nghi hoặc trong lòng, khỏi nhà hàng, lập tức mở miệng, "Sao mày theo tao?"
“Tao sẽ về bằng xe của mày!”
“...Còn xe của mày thì ?”
“Đỗ xe ở đây , mai tao đến lấy. Tao say , lái xe ”, . ngơ ngác King từ đầu đến chân. Dù uống vài chai bia, nhưng trông chẳng vẻ gì là say cả. Ảo diệu quá !
“Mày chắc chắn say!”
“ tao uống vài ly . Nếu bắt thì , buồn mày quá .”
“…”
"Nồng độ cồn của mày vượt quá mức giới hạn ..." đáp. King bước tới nghiêng về phía , đôi lông mày nhíu như sợi dây đang kéo căng.
“Người tuyên truyền rằng 'uống rượu bia lái xe', mà mày khuyến khích tao lái xe? Thế là vì phạm pháp luật , tuân thủ quy định chứ, Anon…”
"Được , để tao đưa mày về nhà." nhẹ nhàng đồng ý và chuẩn nhấc chân lên về phía chiếc xe, quỷ King tiếp tục , “Đừng thế, sẽ mất thời gian của mày lắm, nếu mày đưa tao đến căn hộ của mày thì ? Tao sẽ ở với mày một đêm.”
Lời của sợ khiếp vía, nhướn một bên mày , “Sao mày đến nhà tao ngủ?”
“Để mày cần tốn thời gian về."
“…”
“Tao cho mày ngủ nhờ nhà tao tận tuần, mày thể cho tao ngủ một đêm ? Lạnh lùng quá …”
Nghe than vãn với ánh mắt trách móc, khẽ đảo mắt, chẳng lẽ đang nghĩ gì ? Giả vờ say chỉ là cái cớ, mục đích chính là ngủ ở nhà chứ gì?! Anh còn gì trong nhà của nữa chứ!?
"Mày chỉ thể ngủ thô đó!" lập tức cảnh giác, tối nay đuối lắm, chẳng còn sức mà chuyện với nữa. King nhướng mày, nở nụ nguy hiểm, “Ừ! Tối nay tao cũng buồn ngủ, tao hứa sẽ chỉ ngủ thôi!”
“Được thôi.”
"Chúng sẽ chuyện sáng mai…" Anh nhướng mày .
lắc đầu bất lực, mở khóa cửa xe, thở dài đàn ông đến mở cửa ghế phụ xuống, thầm c.h.ử.i trong lòng.
Đầu óc của thằng thể ngừng nghĩ đến chuyện đó ?! Bản đầy rẫy những suy nghĩ đen tối.
đưa 'gã say xỉn' về nhà , và King đúng như những gì , chúng chỉ xuống và ngủ thôi, nhưng sáng hôm bắt đầu giở trò, may mắn là kịp đá và kích thích bởi những cái vuốt ve của , cuối cùng King giơ tay đầu hàng, rời khỏi nhà bữa sáng lúc 10 giờ.
Căn phòng của chìm tĩnh lặng. Phần lớn thời gian trong ngày dành để dọn dẹp, vì thường chẳng cơ hội để thật sự sắp xếp gọn gàng. Khi tỉnh dậy, trời tối. đưa mắt lướt qua căn phòng lau dọn, mà chẳng buồn để ý đến tờ lịch vẫn treo lặng lẽ tường.
Con đỏ in tờ lịch khơi gợi một ký ức mà suýt lãng quên. lặng lẽ nó thật lâu, , bước phòng tắm. Sau khi bỏ bộ quần áo ướt đẫm mồ hôi, tiếp tục những sinh hoạt thường ngày khác.
Tối nay quyết định ngủ sớm. Sáng hôm , đ.á.n.h thức bởi tiếng tin nhắn liên tục vang lên từ 8 giờ sáng. Khi cầm điện thoại lên, thấy một loạt tin nhắn từ Jade…
[HBD nhaa!!!]
[27 tuổi ! Chúc mày luôn vui vẻ! Luôn khỏe mạnh! Không còn đau lưng nhức mỏi xương khớp gì cả! Mong rằng mày sẽ gặp một , một nửa cuộc đời !! Chúc mày trúng độc đắc 30 triệu! (Nhớ đừng quên tao khi trúng là !)]
[Tao còn nợ mày một món quà sinh nhật, mà giờ vẫn còn nghèo, nên thôi…ngày mai mời mày ăn mì gà nhé.]
mỉm , gửi lời cảm ơn Jade. Không quên hỏi xem giải thích với Mai . Jade chỉ trả lời: [Mọi thứ thỏa ], mới thấy nhẹ nhõm hẳn. Thoát khỏi trang trò chuyện với Jade, chuyển sang nhóm phòng CNTT đông nghịt , và tin nhắn tên hiện lên liên tục. Toàn là lời chúc mừng sinh nhật từ đồng nghiệp. Còn cả sticker nữa.
vui vẻ tin nhắn. Phòng ban coi trọng sinh nhật của đồng nghiệp. Mỗi khi sinh nhật, đều nhắn tin chúc mừng lẫn . thậm chí còn cố gắng đợi đến khi đồng nghiệp gửi lời chúc mừng sinh nhật mới thức dậy. Nếu tình cờ xem lịch hôm qua, gần như quên mất hôm nay là ngày mở mắt thế giới.
Với , hôm nay chỉ là một ngày bình thường trong cuộc sống. Thông thường, ngày sinh nhật, sẽ ở lì trong phòng, hoặc về nhà khi cúng dường cho các nhà sư buổi sáng. ngoài ăn mừng, vì nghĩ đó là ngày đặc biệt gì. bao giờ quan tâm đến sinh nhật của , cũng như cho sự sống, lẽ bà còn chẳng nhớ tới.
Đã lâu lắm còn nhận lời chúc mừng sinh nhật nào từ . Có lẽ bà cũng chẳng nhớ cái ngày đau đớn sinh một kẻ ký sinh như .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeyd.net.vn/bed-friend-dung-dua-voi-lua/chuong-12-moi-quan-he.html.]
đặt chiếc điện thoại xuống, dậy tắm. Sau bữa sáng đơn giản với một tách cà phê nóng, men theo con đường quen thuộc để đến ngôi chùa gần nhà. Đã nhiều năm đặt chân đến chốn . Những năm qua, những cơn đau đầu triền miên luôn ám ảnh , nhưng hôm nay, ngày sinh nhật của , một việc lành, cầu mong một chút bình yên cho chính bản .
Hôm nay là ngày lễ, ngôi chùa đông nghịt đến việc thiện. Sau khi mua lễ vật dâng các nhà sư, đưa tay đón nhận những lời chúc phúc cùng dòng nước thánh rảy xuống. Rồi bước đến hồ cá, ném từng mẩu bánh vụn xuống mặt nước, xem đó như chút lộc khấc thực.
Những con cá ùa đến tranh , mặt nước lăn tăn gợn sóng. yên, để mặc cơn gió mát khẽ lướt qua gò má, ngẩng lên bầu trời trong xanh, để ánh mắt trôi xa phía khung cảnh mênh m.ô.n.g của dòng sông Chao Phraya lững lờ chảy. Một cảm giác thảnh thơi, hiếm hoi len lỏi trong lòng.
Đinh!!
Có tiếng tin nhắn vang lên. cầm điện thoại lên xem xong nhíu mày tỏ vẻ bất mãn. Hóa là từ quỷ King.
[HBD nha Uea, hóa sinh nhật của chúng trùng ngày, tao tặng mày quà gì, nên chỉ thể tặng mày 555 thôi!] (555: hahaha tiếng Thái)
thở dài bất lực, ngày sinh nhật của mà cũng tha. Gì chứ, thậm chí còn trùng ngày sinh nhật với nữa ?
khóa màn hình điện thoại, định cất túi quần thì nó rung lên, màn hình hiện tên ai đó. Thấy gọi đến, khẽ lập tức nhận cuộc gọi.
[Chuyện gì em?]
[Anh Uea!! Chúc mừng sinh nhật! Em nhớ Uea quá!]
Ở đầu dây bên vang lên giọng đầy háo hức của Donkao, em gái cùng cha khác của , năm nay mới mười bảy tuổi. Con bé là duy nhất còn giữ liên lạc. Dù cách biệt tận mười năm, tình cảm giữa chúng vẫn từng phai nhạt. Donkao hiểu rõ mâu thuẫn sâu sắc giữa và những thành viên khác trong gia đình, mà nó bao giờ tỏ lạ lẫm xa cách. Ngược , nó vẫn luôn tìm cách giữ kết nối với , một cách tự nhiên, như thể cách từng tồn tại.
[Anh cũng nhớ em lắm], thế con bé khúc khích ở đầu dây bên .
[Vậy về thăm em …]
[Em cũng thể đến thăm mà], .
Donkao im lặng một lúc, tiếp với giọng điệu thận trọng.
[Thực thì…]
[Sao thế?]
[Thật , hôm nay bảo em gọi cho kiêu về nhà. Mẹ gặp Uea mấy tháng , còn nếu em gọi bằng điện thoại của , sẽ máy. Bà ngày sinh nhật thì nên... về nhà thăm gia đình …]
Những lời em gái thật khó tin. Trái tim , vốn chai sạn suốt bao năm, bỗng khẽ rung lên từng nhịp. Từ đến nay, từng nhận một lời chúc mừng sinh nhật nào từ . Thành thật mà , thậm chí còn tin bà còn nhớ đến ngày sinh .
Mẹ vẫn nhớ sinh nhật của , điều đó nghĩa là…bà vẫn quan tâm đến ?
[Hôm nay Uea rảnh ? Nếu rảnh thì về nhà một lát nhé? Mình cùng ăn tối, em nhớ Uea lắm…]
Cô em gái duy nhất khẽ nài nỉ, bỗng mềm lòng.
[Được , tối nay sẽ về.]
[Thật ?! Anh Uea ăn gì ? Em sẽ bảo nấu cho !]
[Không cần , ăn gì cũng , tối nay gặp nhé.]
Nói dứt lời, cúp máy lặng lẽ dòng sông mặt, trong lòng dấy lên cảm xúc lẫn lộn, phấn khích, thấp thỏm lo âu.
mừng vì vẫn nhớ sinh nhật , nhưng về chắc chắn sẽ gặp đó, nhưng định sẽ chỉ ghé qua trong 2 tiếng, để thăm em gái và , nếu thể, thực sự hy vọng đó ở nhà.
Muốn gặp lão già đó ư… phát bệnh với chuyện mất thôi!
Rời khỏi chùa, trở về phòng, rời căn hộ năm giờ chiều. Chẳng mất bao lâu, chiếc xe dừng sân trống bên ngoài nhà cha dượng. Thật , căn hộ của cũng cách nơi bao xa. Ngay từ lúc quyết định mua nhà, ý trốn chạy khỏi gia đình, nhưng sâu thẳm trong tim vẫn còn vương nỗi lo cho và em gái. Chính vì thế, mới chọn một nơi gần nhà, để nếu chuyện gì xảy với họ, thể kịp thời về.
Người thường : một giọt m.á.u đào hơn ao nước lã. Cho dù từng yêu thương , cho dù trong lòng ngập tràn buồn bã và tủi hờn… thì tình cảm dành cho bà vẫn bao giờ phai nhạt. vẫn yêu, và vẫn lo lắng cho bà, như một lẽ tự nhiên.
"Anh Uea!" Vừa bước khỏi xe, một giọng nữ ngọt ngào khiến dừng . thấy Donkao chạy khỏi nhà, vòng tay ôm eo , xoa đầu con bé. Con bé cao hơn nhiều so với cuối cùng chúng gặp .
liếc chằm chằm phòng tắm ở tầng . sống ở đây gần 10 năm, và từng về kể từ khi học đại học.
“Mẹ tưởng con còn nhớ đường về nhà nữa chứ.”
Mẹ Donkao bước khỏi cửa nhà, bà thờ ơ đứa con trai - mà bà thấy mặt suốt mấy tháng trời. Trong đôi mắt , thấy một tia vui mừng, cũng chẳng lấy chút chán ghét, chỉ là một sự thờ ơ lạnh lùng đến khó tả.
buông cánh tay Donkao, khẽ cất lời chào . kịp gì thêm, bà vội vàng cất tiếng, giọng điệu đầy sự sốt ruột và thiếu kiên nhẫn: “Vào nhà nhanh lên! Để cửa mở cho muỗi bay hết nhà ?"
Chút hy vọng còn sót trong lòng lập tức tan biến. Sắc mặt em trở nên khó coi khi , nắm tay con bé bước nhà. Chỉ là khi tới phòng khách, một giọng khàn khàn chậm rãi vang lên khiến giật .
“Lâu gặp, Uea.”
Bàn tay còn của siết chặt , khi thấy đàn ông gọi là cha dượng , cơ thể lập tức cứng đờ.
“Chào chú Sorn.” Dù lo ngại thế nào, cũng kính trọng ông mặt . Chú Sorn, cha dượng của , mỉm chào
"Chúc mừng Uea về nhà. Chú nhớ Uea quá." Ông chẳng bận tâm đến thái độ xa cách của . Ông với một nụ và ánh mắt đỗi hiền từ, dịu dàng. Người ngoài thể nghĩ ông là một ông chú năm mươi tuổi bụng và thiện, nhưng thì chỉ thấy sự giả tạo và ghê tởm cùng cực ẩn nụ đó.
Bề ngoài, ông giả vờ là , nhưng thực chất ông chỉ là một gã biến thái luôn tìm cơ hội để xàm sỡ đứa con riêng của vợ.
Quay thời còn học cấp 2. Ngoại trừ việc quan tâm đến , cuộc sống của cơ bản cũng giống như bao đứa trẻ khác, cho đến khi bà phát hiện là đồng tính, thứ lập tức sụp đổ. Hồi đó, chú Sorn sẽ chuyện với mỗi khi bà giận , và sẽ ôm lòng an ủi mỗi khi vì mắng…
Lúc đó mới 14 tuổi, quá nhỏ để bản chất thật sự của đàn ông đó.
Cho đến khi học cấp 3, mới bắt đầu phát hiện chú Sorn luôn trộm dù là vô tình cố ý, và thường xuyên vô cớ bám riết lấy . Chú chăm sóc còn chu đáo hơn cả . Mặc dù lúc đó cảm thấy lạ, nhưng vẫn nghi ngờ gì cả, chỉ nghĩ ồn thương hại thôi.
Cho đến một ngày, khi học về, vì buồn ngủ nên ngủ gật ghế sofa ở phòng khách. Đang nửa tỉnh nửa mê, đột nhiên cảm thấy thứ gì đó véo m.ô.n.g . lập tức vùng vẫy và mở mắt , khi thấy những gì mắt, sợ hãi đến nỗi phản ứng thế nào.
“Sorn... Chú Sorn, chú gì cháu ...”
“Chú đến để bảo Uea dậy. Mẹ nấu cơm xong . Đã đến giờ ăn tối.”
Bàn tay to lớn của ông bất ngờ vỗ mạnh m.ô.n.g , ánh mắt thì ghim chặt, trần trụi và ghê tởm đến mức khiến rùng sợ hãi. hoảng loạn bỏ chạy về phòng, đóng sầm cửa và khóa chặt, co ro suốt cả đêm.
dám tưởng tượng… chuyện gì sẽ xảy nếu ngày hôm đó ở nhà.
Ngay cả khi rõ để lộ bản chất thật, ông thèm che giấu nữa. Ánh mắt đe dọa bám riết lấy . Ông liên tục mở cửa phòng bằng chìa khóa, hết đến khác, xông . chỉ còn cách tìm cách giấu chiếc chìa khóa, coi đó như lớp phòng vệ mong manh cuối cùng của .
Khi nhốt phòng tắm tầng , ông cũng tìm đến, ngang nhiên tìm cách bước , còn trơ trẽn sẽ giúp thoát . từng hành động của ông chỉ khiến nỗi sợ bóng tối trong càng thêm khắc sâu. May mắn , đó ông thành công, bởi thả đúng lúc.
Lấy hết can đảm, cố gắng hé lộ sự thật với . đáp , chỉ là những trận đòn và những lời quát mắng lạnh lùng… để nỗi sợ trong càng lúc càng chồng chất.
“Mày là gay đủ để mất mặt mày ? Mày còn ba mày xàm sỡ mày ?! Ông là đàn ông! Không gay như mày! Ông đối xử với mày như mà mày còn bôi nhọ ông ?! Đồ nhóc thối tha, mày lòng ơn ?!"
Đó là đầu tiên và duy nhất điều . Kết quả của đó cũng dạy hiểu rằng chỉ tự mới thể cứu .
Những năm trung học gần như là quãng thời gian khắc nghiệt nhất đời . Ngôi nhà chẳng khác gì địa ngục, nơi mà dồn ép đến phát điên. Khi còn nhỏ, chỉ hèn nhát c.ắ.n răng chịu đựng, chẳng dám thổ lộ cùng ai.
cố gắng giả vờ rằng thứ vẫn diễn bình thường, khoác lên một lớp vỏ bọc vô cảm. Bạn bè, thầy cô ở trường rằng đằng nụ gượng gạo , đang vùng vẫy trong một cơn ác mộng chẳng lối thoát.
May mắn , học kỳ cuối, chú Sorn chuyển công tác, sale cho một cơ quan chính phủ nước ngoài, nên thể về nhà thường xuyên. chỉ cần cẩn thận khi chú về nhà hai ngày mỗi tháng, cho đến khi nghiệp phổ thông và đại học. Những đứa trẻ khác thể lo lắng về việc rời xa gia đình, nhưng với , đó là ngày tự do nhất cuộc đời.
Nơi đó an , đó là nhà . Nếu lý do gì đặc biệt, sẽ bao giờ đặt chân về nhà.
hôm nay…
"Mau tới đây ăn tối ! Mọi đang đợi một con đấy!" Tiếng hét của vang lên, chỉ thể theo bước bếp, với tâm trạng chẳng mấy vui vẻ.
mong chờ điều gì chứ, liệu thể nhận sự chào đón nồng nhiệt từ bà ? Chuyện như thể xảy ?
cạnh em gái, em nhanh chóng bới bát cơm cho , im lặng ăn, chỉ thấy đối diện cứ nhíu mày , còn cha dượng thì ghế, thỉnh thoảng liếc . Để khí trở nên quá ngột ngạt, Donkao bắt đầu trò chuyện, nhưng đáng tiếc là ai quan tâm, nên khí bàn ăn gần như đóng băng, thứ gọi là ‘hạnh phúc’ giống như những gia đình khác.
"Cháu dạo khỏe ?" Một lúc lâu , chú Sorn mới lên tiếng.
"Bố hỏi thì cứ trả lời !" Thấy chỉ lặng lẽ ăn cơm, như thể thấy câu hỏi, bà nhịn quát . nắm chặt chiếc thìa trong tay, lạnh lùng : “Cũng bình thường thôi.”
"Lúc Uea vẻ cởi mở hơn đấy, chú cũng vui cháu." Ông tiếp tục , cố kìm cơn buồn nôn trong lòng, thấy nhắc đến tên nữa.
"Con thì vui vẻ , nhưng em gái con cần học hành đàng hoàng. Mẹ định thuê gia sư toán cho nó, bây giờ tiền khó kiếm lắm, mà thì để tiền đóng học phí nữa…" Mẹ lớn tiếng càu nhàu, dùng ánh mắt đầy tham vọng , những lời tiếp theo của khiến như c.h.ế.t lặng.
“Con giàu lắm mà? Cho tiền đóng học phí , 5000 baht là đủ .”
chỉ mới ăn một nửa bát cơm, nhưng cổ họng cứ nghèn nghẹn, còn chút cảm giác thèm ăn nào. đành đặt bát đũa xuống bàn.
Cuối cùng thì cũng hiểu tại bà nhờ Donkao gọi về.
“Vậy hôm nay gọi Uea về nhà chỉ để những lời ?”
"Tất nhiên ! Con định điện thoại của bao nhiêu nữa!? Làm ơn máy , con thể rời khỏi nhà , nhưng bỏ mặt ." Bà dùng ánh mắt bất mãn để , mắng .
tránh ánh mắt hung hăng của bà, hít một thật sâu để thể bình tĩnh .
tức giận và tủi hờn, nhanh chóng chạy trốn khỏi nơi đây, để ý đến ngôi nhà dù nó nữa, nhưng khi thấy sắc mặt tái nhợt của Donkao, thực sự thể.
Công việc giặt ủi của lúc lúc , và bà chỉ thể trông cậy đồng lương ít ỏi của cha dượng để trang trải chi phí cho cả gia đình. Tình cảnh cũng tương tự hồi còn học, nhưng điều đáng buồn nhất là dù thế nào nữa, bà vẫn sẽ nhất quyết lo cho em gái những thứ nhất, còn , bà chỉ và đuổi . Sự thiên vị rõ ràng của bà khiến lòng lạnh căm, nhưng hiểu cảm giác lúc bản thể học thêm như những bạn học khác, nên càng thể điều đó với em gái .
Đó là của Donkao.
"Uea về đây." quyết định dậy khỏi bàn ăn.
Mặt Donkao càng thêm tái nhợt, còn bé hốt hoảng hỏi , “Anh Uea! Anh ăn nữa hả?”
“Không, đây.”
"Còn đừng vội về, ở đêm nay , dọn phòng cho con , Uea!" Chú Sorn lên tiếng, để ý đến lời của ông , và sang đang cau mày nhăn nhó .
"Chuyện tiền bạc, con sẽ chuyển thẳng tài khoản Donkao! Donkao, em đăng ký , đưa hóa đơn cho , sẽ chuyển tiền cho em." Thấy dễ dàng đồng ý, sắc mặt của bà dịu đôi chút, bà càng thế, lòng càng đau nhói.
lấy chìa khóa xe, vội vã khỏi nhà.
rủi , chỉ là một máy ATM của thôi.
"Anh Uea!" Donkao chạy theo, trông như sắp đến nơi, run rẩy nắm lấy cánh tay , “Anh ơi. Em sẽ thế…nếu em sẽ phiền . Chắc chắn em sẽ bảo về nhà!”
“Không ”, vỗ đầu con bé, : “Về ăn cơm , thấy em ăn ít lắm, nếu gặp thì cứ gọi điện cho giờ học, thứ bảy và chủ nhật em thể đến tìm .”
“Em xin ...”
“Không , đây.”
Bầu trời giăng kín mây đen, sắp mưa . đạp ga, bỏ căn nhà phía . Nhìn con đường dài phía , cay đắng nở nụ .
Đã 27 năm , tại thể buông tay đàn bà sinh ?
Tại vẫn còn dại dột nuôi hy vọng rằng sẽ yêu thương và chăm sóc ? Ngày hôm nay đủ để chứng minh rằng tất cả những ảo mộng sẽ bao giờ thành hiện thực. Có lẽ bà quên sinh nhật từ lâu, nhưng Donkao vô tình nhắc đến, và bà nghĩ đây là một cơ hội để ép về nhà, để bà thể moi tiền từ .
Có vẻ như sinh nhật năm nay còn đau đớn hơn những năm .
lái xe trong vô định, về nhà, đó nghĩ ngợi lung tung. định đến nhà Jade tìm câụ , nhưng chợt nhớ Jade và Mai đang hẹn hò, thể giờ họ đang ngoài ăn tối, trở thành bóng đèn cản trở họ.
Trong phút chốc, thể nghĩ thể , nên quyết định đỗ xe bên đường. dựa lưng ghế, nhắm mắt suy nghĩ.
Sau khi chằm chằm chiếc điện thoại ghế một lúc lâu, cầm điện thoại lên trong tâm trạng bối rối, để gọi cho ai đó.
[Có chuyện gì thế? Gọi tao giờ …Đang cần , Anon?]
[King, mày ở nhà ?]
[Có.]"
[Tao thể gặp mày ?]
[Hôm qua mới đuổi tao , mà hôm nay tìm tao ?]
[Tao thể gặp mày ?] giọng nghiêm túc, và đầu dây bên im lặng 2 - 3 giây mới trả lời, [Được, đến nơi nhớ gọi cho tao, tao sẽ xuống đón mày.]
cúp máy và lái xe đến căn hộ của ở Silom. Chưa đầy 20 phút đến nơi, gọi cho King, lâu thấy đàn ông mặc áo phông trắng và quần cotton xuống sảnh đón .
"Sao đột nhiên mày đến tìm tao thế?" Khi cánh cửa phòng đóng , King sang với vẻ nghi ngờ.
"Đến lấy quà." chậm rãi , thấy nhướn mày, tiến gần, đặt một tay lên bộ n.g.ự.c rắn chắc , ngẩng mặt lên đàn ông mặt.
"Mày sẽ tặng quà sinh nhật cho tao mà, đúng ? Tao đến lấy quà đây." Nói xong, vòng tay qua cổ hôn . King sững sờ, nhưng vẫn nhanh chóng đáp đáp nụ hôn nồng cháy của , đôi môi ấm áp của chiếm lấy môi , khịt mũi, dùng đôi mắt sâu thẳm tràn đầy d.ụ.c vọng thẳng .
“Trông mày vẻ buồn.”
"Một chút thôi." thành thật thú nhận, nép vòng tay , ôm chặt cho đến khi bụng cảm nhận cái nóng từ nơi khác, mỉm yếu ớt, vươn tay ôm lấy cổ và thì thầm bên tai , "Vậy mày thể tao vui vẻ hơn ?
“Được thôi.” Anh dùng giọng khàn khàn của đồng ý chút do dự.
Chúng hôn dữ dội, quần áo của cả hai rơi xuống, hai cơ thể trần trụi quấn lấy giường, căn phòng ngủ rộng rãi chỉ còn những tiếng thở dốc và tiếng rên rỉ ngừng, tấm lưng rắn chắc của King đầy những vết cào khi hưng phấn mất kiểm soát, đắm những cái vuốt ve mãnh liệt của đối phương.
Khi niềm ham mạnh mẽ trỗi dậy, nỗi thất vọng và ngột ngạt trong lòng dường như tan biến.
Một luồng hưng phấn dâng trào, nhắm chặt mắt, thở dốc King. Sức lực như cạn kiệt, chỉ còn xúc cảm bàn tay vẫn nhẹ nhàng mơn trớn nơi cần cổ, chịu buông lơi. Có lẽ đây là cách đúng đắn nhất để tìm thấy hạnh phúc, nhưng ít , trong khoảnh khắc , nó giúp quên nỗi đau đang đè nặng trong tim.
“Uea.” Một giọng khàn khàn và trầm thấp gọi .
lười biếng đáp , chỉ thở dài hỏi : "Mày chuyện gì với tao ?”
mở mắt chỉ để thẳng mắt trong giây lát, và ngay lúc đó, tiếng thở dài của thể rõ trong căn phòng yên tĩnh.
“Hôm nay tao về nhà.”
giải thích ngắn gọn chuyện vài lời , King liền hiểu. Anh hỏi thêm gì nữa, chỉ hôn lên cổ và vai bằng đôi môi ấm áp , tiến gần, c.ắ.n nhẹ tai thì thầm, “Mới chỉ 8 giờ tối thôi mà.”
“Thì ?”
"4 tiếng nữa mới hết ngày, nên tao sẽ tặng cho mày một món quà sinh nhật đáng nhớ, ?" Anh nở một nụ tinh nghịch. giật nheo mắt , nhưng những gì tiếp theo khiến bất ngờ, "Sinh nhật vui vẻ!
Chiếc mũi cao của nhẹ nhàng vuốt ve chóp mũi , khẽ hôn lên má , chỉ nhắm mắt . Nghĩ đến việc khi về nhà, chẳng một lời chúc mừng, còn King, với tư cách là ngoài cuộc, quan tâm đến cảm xúc của hơn.
Thật buồn !
đáp nụ hôn , vuốt ve những đường cong nóng bỏng để khơi dậy h@m . uốn éo, gọi tên hết đến khác, hòa lẫn với âm thanh d@ thịt va dữ dội. Hông lắc lư liên tục, ép bản đắm chìm trong vực thẳm dụ¢ vọAπg, đối mặt với hiện thực.
chắc liệu những giọt nước nơi khóe mắt đang mờ tầm của là những giọt nước mắt do kh0ái cảm thể xác mang từ những vết sẹo từ trái tim .