Bed Friend (Đừng Đùa Với Lửa) - Chương 15: Những mảnh vụn cảm xúc
Cập nhật lúc: 2025-10-02 08:38:45
Lượt xem: 0
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/8pYOUfPdMO
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Kỳ nghỉ mơ ước kết thúc trong chớp mắt. Đến thứ hai, tất cả nhân viên đều công việc thường ngày, nhưng dù vẫn cảm thấy chuyến du lịch công ty năm nay thoải mái hơn năm ngoái. Chủ yếu là vì năm nay ai phiền (ý là ai bám theo ), và King cũng phiền như năm ngoái nữa, vì thế chuyến đến mức chán như nghĩ. … thật thì chuyện xảy .
Chuông báo thức đúng giờ reo như ngày. thức dậy, vươn tay tắt báo thức, dậy từ giường, lấy khăn tắm, phòng tắm tắm rửa, đồ chuẩn . Khi và đóng cửa phòng tắm, vô tình thấy . liếc đàn ông đang ngủ say giường, và cảnh tượng đó khiến vô thức c.ắ.n môi.
Kể từ khi trở về từ Koh Samet, nhận rằng con tim chút đổi. King thích ngủ căn hộ của , dù nguyên tắc là chỉ ba ngày một tuần, nhưng bây giờ nào cũng tuân theo. Thỉnh thoảng đến phòng , đôi khi đến nhà . dạo gần đây, King viện cớ mệt mỏi, tiết kiệm sức cho ngày hôm , chỉ sang ngủ giường , đến sáng hôm rời . Cảnh tượng cứ lặp lặp .
Từ chỗ chỉ ngủ chung ba ngày một tuần, giờ đây gần như ở với mỗi ngày. Dù rằng chỉ tạo khí ấm áp, nhưng phát hiện ánh mắt ngày càng nhiều. Thậm chí khi , trong ánh mắt chút khác lạ mà thể giả vờ để ý. Cảm giác đó khiến nghĩ rằng chúng thực sự giống như một cặp đôi.
Điều nguy hiểm!
cố giả vờ như quan tâm đến ánh mắt đó, nhưng nào cũng thể bỏ qua. Đơn giản vì ánh của King quá nóng bỏng. Nhiều hỏi thẳng , nhưng sợ phản ứng thái quá. Có lẽ những “bạn giường” đều như thế, và lẽ những gì King cũng hẳn giống như nghĩ.
Tình yêu vốn đến vội vã. Mỗi yêu, đều dốc hết lòng . bao giờ thử yêu một ai đó chỉ để quên nỗi đau từ mối tình . chỉ yêu một sẽ yêu mãi mãi. thật sự chắc một như King thể yêu ai đó bao lâu.
Một trai ham vui về đêm, sống phóng túng như thế, liệu thể dừng vì một nào ? Theo kinh nghiệm của , điều đó sẽ chẳng bao giờ xảy . Mà ngay cả khi chăng nữa… một như , liệu thật sự đủ sức để đổi trái tim của một ai?
đủ tự tin…
Dòng nước lạnh buốt chảy xuống từ vòi hoa sen khiến giật . lắc đầu, cố ngừng suy nghĩ, tập trung tắm rửa. Sau khi tắm xong, vội vã , lay đang còn ngái ngủ giường dậy để phòng tắm. Còn thì nhanh chóng đồ, chờ ở phòng khách.
Chưa đầy mười phút , King bước từ phòng tắm, chỉ quấn chiếc khăn tắm. Ánh mắt lướt qua bờ vai rộng của , nơi những giọt nước vẫn còn đang nhỏ xuống, làn da rám nắng, cơ bắp rắn chắc — tất cả như một bức tranh tuyệt mỹ. Nếu như những vệt đỏ chằng chịt… do chính móng tay để .
tấm lưng , cúi xuống ngắm đôi móng tay …
“Uea, mày nghĩ tao nên mặc áo màu gì?” King lúc đó mặc quần, nhưng vẫn để trần, lớn tiếng hỏi từ trong phòng ngủ.
liếc , đáp qua loa: “Áo màu nào cũng !!”
“Tao đang phân vân, giúp tao chọn mà!” – Anh thúc giục.
đồng hồ, thấy sắp trễ, đành bước phòng ngủ với vẻ bất đắc dĩ. King chỉ lùi một bước nhỏ, để tủ quần áo đang mở rộng.
Một loạt áo sơ mi của treo thẳng thớm bên cạnh quần áo của , thậm chí còn nhiều hơn cả đồ của . King đến ngủ nhà càng lúc càng thường xuyên, và đồ của cũng dần chiếm gần nửa cái tủ.
Có lẽ lát nữa ép mang bớt về căn hộ của thôi… Vừa nghĩ, lấy đại một chiếc sơ mi xanh đưa cho định lưng . ngờ bất ngờ vòng tay ôm chặt lấy eo . Trước khi kịp phản ứng, nhanh chóng đặt lên má một nụ hôn khẽ.
“Cảm ơn nha!” – Anh nhướng mày, chậm rãi buông .
mím môi tức giận, đến khi cảm nhận lồng n.g.ự.c rung lên vì cố kìm nén tiếng .
“Đã bảo mày đừng nữa mà!” – hạ giọng trách móc. Đây là thứ hai lén hôn má !
King nhướng mày, giả vờ như chợt nhớ : “Ồ! Xin mà! Quên mất!” – Anh đáp tỉnh bơ, thản nhiên mặc chiếc áo chọn cho, đó gương chỉnh mái tóc.
vội vàng chuồn phòng khách, xuống ghế sofa, trong lòng ngổn ngang.
Hay là… nên dừng ngay tại đây, khi chuyện vượt quá tầm kiểm soát?
“Cuối cùng thì thằng ch.ó cũng đến. Mày tao đợi mày lâu cỡ nào hả!” – Jade bắt đầu cà khịa khi định bật máy tính.
Ngẩng đầu lên, bắt gặp ánh của Jade. Tầm mắt hướng về phía cánh cửa, nơi bóng dáng cao lớn của King bước phòng ban. Hôm nay tới lượt lên văn phòng , còn thì xếp hàng mua cà phê nên đến muộn hơn. sang cạnh , thấy gương mặt tròn trịa , biểu cảm vẻ bực bội hơn thường lệ.
“Làm thế, chú lùn? Nhớ ?” – Vừa mở miệng, King trêu tức đối phương.
Jade lập tức gắp một miếng cơm rang cho miệng, tức tối liếc cái chiều cao vượt trội .
“Cả nhà mày mới lùn ! Tao cao một mét bảy mươi hai, rõ !”
King bật hả hê: “Thế mà cũng dám nhận là cao ? Tao c.h.ế.t mất thôi! Hahaha!”
Tiếng của King vang cả phòng, khiến Jade càng khó chịu, kìm liền vớ lấy chiếc gối cổ ném thẳng . King nhanh tay bắt lấy, nhét trả gáy Jade, còn cố tình cọ cọ đầu bạn .
“Ủa, mặt mày xị từ sáng thế là ? Chồng ở nhà mày thỏa mãn ?” – King châm chọc.
“Biến! Không !” – Jade gầm lên.
“Thế thì ?” – King giả vờ hồn nhiên.
Jade hít sâu một , buông lời: “Mẹ mày gọi tao tối qua.”
Nghe đến đây, King nhướng mày, còn Jade thì cầm điện thoại lẩm bẩm: “Bà gọi mày lúc chín giờ tối qua, nhưng mày tắt máy. Ừm… chín giờ, tắt máy… Mày bận cái gì mà ghê ?"
"Tao bận tập tạ kiểu ‘máy khoang’ .” – Giọng nghiêm túc đến mức cả phòng ồ lên.
Khuôn mặt Jade đột ngột biến sắc, còn thì suýt sặc cà phê!
“Đó… đó chính là cái ‘môn thể thao’ tao đang nghĩ đến ?” – Jade ngẩn hỏi, giọng vẫn đầy hoảng hốt.
King chỉ cong khóe môi, khẽ: “Ừ, thì đúng như mày nghĩ thôi.”
Nói xong, ánh mắt còn cố tình lia sang , khiến bực bội khuấy mạnh ly cà phê trong tay.
Bao nhiêu lý do tử tế chẳng chọn – nào là hết pin, nào là máy hỏng – cũng , mà bịa cái lý do hổ nhất cho cả phòng cùng !
là cái đồ ngượng!
“Chuyện đó thì gì bất thường . Mày cũng chồng , gì mà vẻ sốc thế? Đang giữa chừng mà gọi phiền mới đáng bực chứ, chẳng lẽ mày hiểu?” – King đưa tay xoa đầu bạn đang sa sầm mặt mày. Jade còn kịp phản ứng thì chọc tức đến đỏ mặt.
King hỏi tiếp, giọng nửa đùa nửa thật: “Rồi tao gọi để gì?”
Jade đưa tay chỉnh mái tóc rối, đáp qua loa: “Tao cũng chẳng rõ. Chỉ bảo nếu gặp mày thì nhắn , kêu mày gọi về cho bả, chuyện quan trọng cần bàn.”
King nhún vai thờ ơ, nhét thìa cơm rang miệng: “Lại mấy chuyện cũ rích thôi— về nhà , bỏ công việc , về nối nghiệp gia đình… Chắc thế.”
Chủ nhân gói cơm rang – Jade – chợt nghiêm mặt, trừng mắt với : “Tao cụ thể, nhưng mày chuyện quan trọng. Mày nhớ gọi , kẻo bả trách ngược tao nhắn thì chết!”
“Ừm, gọi cũng .” – King đáp dửng dưng.
Nghe , sắc mặt Jade mới giãn đôi chút. việc, chợt nhớ điều gì, đôi mắt ti hí sáng rực, dán chặt bạn đang nhai nhồm nhoàm.
“Thế… rốt cuộc tối qua mày ngủ với ai?” – Jade hạ giọng, nhưng âm lượng đủ để cạnh là cũng thấy. lập tức ngẩng đầu liếc sang hai .
“Lắm chuyện!” – King cốc nhẹ đầu , nhưng Jade vẫn chịu buông tha.
“Tao thích hóng chuyện mà! Khai mau , ? Gặp ai ở quán bar hả? Người thú vị ?” – Jade dí sát, mắt đầy tò mò.
bực bội gõ bàn phím thật mạnh, mở tập tin việc , cố tỏ như thấy gì. hai cái cứ thì thầm to nhỏ bên cạnh, khiến tai cứ dỏng lên theo dõi từng chữ một cách bất đắc dĩ…
“Vừa thú vị, ngầu nữa.”
Tiếng trầm của khiến lồng n.g.ự.c như ấm lên, cố điều chỉnh biểu cảm của trong khi Jade vẫn chịu bỏ cuộc, tiếp tục tra hỏi: “Là con gái con trai thế?”
“Con trai.”
“Ồ! Thế tối qua mày ngủ ở ?”
“Ở căn hộ của . Đêm qua muộn quá, tao lười về phòng .”
Càng lúc cuộc trò chuyện càng đào sâu, càng thấy bồn chồn. King sẽ bao giờ hết, nhưng vẫn sợ nếu Jade phát hiện thì . Vừa định chen ngang để đổi chủ đề, câu hỏi tiếp theo của Jade khiến sững : “Có vẻ mày cũng thích thật , đúng ?”
“Ừ, đúng tiêu chuẩn chọn bạn đời của tao.”
lúc , cảm giác như cái máy lạnh trần hỏng, nhiệt độ xung quanh bỗng dưng tăng vọt. Mặt nóng ran, tim đập loạn nhịp, tai chỉ còn thấy tiếng trái tim . dám hai , chỉ cảm thấy một ánh mắt nóng bỏng đang xuyên thẳng từ phía .
Người đó … hợp tiêu chuẩn chọn bạn đời của ư?
vội vàng mặt sang hướng khác, tự thôi miên rằng King chỉ đang nhân cơ hội trêu chọc thôi. Tên bao giờ bỏ qua dịp nào để chọc tức . Có lẽ sắp phát điên lên nên mới cố ý .
Anh chắc chắn thể nào thích đến mức đó .
“Thế định gì với ? Chỉ một đêm thôi hả?”
“Không. Tao còn ngủ thêm nhiều đêm nữa. Người , tuyệt đối sẽ dễ dàng buông tay .”
Giọng điệu của đầy ẩn ý. tức đến mức chẳng buồn tiếp, vội vàng gọi Jade sang hỗ trợ kiểm tra công việc, chấm dứt cuộc trò chuyện nguy hiểm . lúc đó, tiếng giám đốc bước phòng vang lên, thu hút bộ sự chú ý của .
Trong khi Jade lập tức ngẩng đầu chăm chú lắng , sang trừng mắt với King. , nhếch mép nhướng mày khiêu khích như khi, mà chỉ và mỉm dịu dàng. Nụ mềm mại đến mức vội , dám thêm giây nào.
Thà rằng cứ gây phiền phức cho , còn hơn là mỉm dịu dàng như . Ít nhất khi chọc tức , còn cớ để nổi giận, chứ bây giờ… chỉ cần một nụ thôi, tim đập loạn nhịp, chẳng còn cách nào khống chế.
Cả ngày hôm nay chẳng thể tập trung nổi công việc. May mắn là bình thường vốn ít , nên chẳng ai xung quanh nhận sự khác thường .
lặng, tâm trí rối tung, cứ nghĩ mãi về những gì xảy . Trước đây, còn thể giả vờ như thấy, nhưng thái độ của King, cộng với những lời … khiến buộc thẳng lòng .
luôn cố gắng phủ nhận, nhưng rốt cuộc cũng thừa nhận—trái tim đang dần tan chảy. ghét cái kiểu chẳng bao giờ nghiêm túc với , ghét cái cách bông đùa với hết thảy cô gái. khi ánh mắt tình cờ chạm , cả run rẩy, và chán ghét chính cái phản ứng yếu đuối . thiếu niên ngây ngô tình yêu là gì. hiểu rõ những dấu hiệu đại diện cho điều gì.
thừa nhận, nhưng… thật sự thích mất .
Thật khó tin, đầy một năm ở bên King, thể yêu mà từng ghét cay ghét đắng suốt nhiều năm trời. Cảm giác thật khó chịu, nhưng quan trọng hơn cả… khao khát , rốt cuộc King nghĩ gì về . Sự chăm sóc của —liệu giống với bao nhiêu “bạn giường” khác? Hay nó xuất phát từ một tình cảm đặc biệt nào đó chỉ dành cho riêng ?
Ding!
[Đêm nay qua căn hộ tao .]
Người khiến rối trí, đúng lúc gửi tin nhắn đến. sang , thấy cả phòng ban vơi quá nửa. Chừng nửa tiếng , đám lập trình viên đều gọi họp, giờ chỉ còn nhóm hỗ trợ IT ở phía , cùng hai nhà thiết kế đồ hoạ là và Jade.
Rõ ràng cái tin nhắn khác gì một lời nhấn mạnh công khai, cố tình chọc tức . hít sâu, uống thêm ngụm cà phê mua từ sáng để trấn tĩnh.
Bực bội quá, vì ngay từ đầu chẳng tin trực giác của . nên để bản mềm lòng, càng nên bắt đầu một mối quan hệ kiểu . Nếu dấn , chẳng lý do gì để giận dữ lúc .
“Có đem theo ít giấy note nè, mày cần ?” Jade lên tiếng, về phía .
khẽ gật đầu. Cậu ném cả tập giấy qua bàn cúi xuống việc tiếp. lướt qua phần công việc thành, hạ ánh mắt xuống tập giấy note trong tay. Điều khiến bận tâm những mảnh giấy sặc sỡ , mà là…
“Jade.”
“Hả?”
“Có cái bấm móng tay ?”
"Ngăn kéo tầng một đó, kiếm thử ." Cậu vẫn dán mắt màn hình máy tính, rời một giây.
đến mở ngăn kéo, lấy cái cần chỗ , bắt đầu cắt móng.
“Uea, cắt móng nữa? Móng mày vốn ngắn lắm mà.” Jade liếc sang, khẽ nhíu mày.
đáp ngắn gọn: “Dài .”
“Nếu cắt ngắn quá sẽ dễ phạm thịt đấy.” Jade nhắc.
chỉ lắc đầu, tiếp tục tỉ mỉ cắt từng chút. Tối qua, vô tình cào trúng lưng King. Nếu tối nay lặp , sợ sẽ thương. đau.
“Uea.”
“Á!”
Giọng trầm bất ngờ gọi tên khiến giật , sơ ý phạm tay. kêu khẽ một tiếng, m.á.u đỏ lập tức tràn từ đầu ngón tay.
“Tao , cắt ngắn quá sẽ chảy m.á.u mà.” Jade vội vàng túm lấy hộp khăn giấy, ấn vết thương cho .
lè lưỡi, lau qua loa định lấy băng cá nhân dán . lúc , một bóng cao lớn sải bước tới, nắm lấy tay xem xét kỹ càng.
“Có chuyện gì ?” King nhíu mày.
“Tao… cắt móng, lỡ phạm thịt.”
“Đồ ngốc!”
“Im !” bực bội, lấy băng cá nhân từ ngăn kéo, môi mím , trong lòng càng khó chịu. chẳng qua chỉ cắt ngắn để khỏi xước lưng thôi, mà tới châm chọc. Nếu , cố tình để vài vết xước lưng !
“Anh Bas gọi mày phòng họp nữa đó.” King , giật lấy băng cá nhân trong tay , tự dán cẩn thận lên vết thương. Tim đập loạn nhịp cách nào kiểm soát.
Jade hỏi: “Chỉ Uea thôi hả?”
“Mày cũng Jade, nhanh lên!” King sang.
Bạn lập tức dậy, kẹp vội sổ bút. Còn , khéo nhân cơ hội rút tay khỏi bàn tay to lớn của King. Anh lưng bước về phía phòng họp, còn thì cứ ngẩn theo bóng lưng rộng lớn —cảm giác run rẩy dâng lên trong lòng…
Trời ơi…
***
“Muốn ăn gì?” King hỏi bâng quơ khi cả hai chúng đến trung tâm thương mại ở Silom để tìm chỗ ăn tối.
đảo mắt quanh những nhà hàng sang trọng xung quanh. Phần lớn bàn đều kín chỗ, chắc do dân công sở tan đặt . Rất khó để tìm một bàn trống. Nghĩ một lát, dè dặt : “Hay là… ăn ở khu chợ đêm ?”
“Ở đây ngon hơn, đến đó?” Anh bên cạnh khẽ lắc đầu, tỏ vẻ đồng tình, cho kịp phản ứng, liền nắm lấy tay kéo thẳng một nhà hàng Ý.
Nhân viên phục vụ thấy khách bước thì lập tức tiến đến, dẫn chúng bàn trống. lôi trong thế động, chỉ còn thở dài bất lực.
Lại là nhà hàng sang trọng! Một tháng lương của so nổi với mấy món ở đây chứ.
“Cứ gọi món mày thích, tao trả.” King ngẩng đầu khỏi tờ menu, bắt gặp ánh mắt , như thể thấu suy nghĩ trong lòng.
cau mày, hỏi: “Sao bao tao?”
“Có tiền thì tiêu cho thoải mái thôi.” Anh nhướng mày, giọng điệu tự nhiên đến mức khiến nghẹn lời.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeyd.net.vn/bed-friend-dung-dua-voi-lua/chuong-15-nhung-manh-vun-cam-xuc.html.]
chỉ , chỉ bừa món spaghetti rẻ nhất thực đơn, lặng lẽ lấy điện thoại mở app ngân hàng để thanh toán hóa đơn hàng tháng. chuyển tiền cho , nhưng từ sinh nhật , bà chẳng còn gọi nhắn tin nữa. Cảm giác chua xót, nhưng đồng thời cũng thấy nhẹ nhõm—vì hiểu rõ lý do.
Trong mắt bà, chỉ đáng giá bằng tiền gửi tài khoản. Chừng nào còn tiền, bà mới chịu gọi.
“Uea, tao ngoài điện thoại chút.”
Khi còn đang thao tác app, King buông một câu ngắn gọn dậy ngoài. Mười phút trôi qua, vẫn . Thức ăn mang mà chỗ bên bàn vẫn trống. Cuối cùng đành ăn , nhưng mới nửa phần thì King trở , gương mặt u ám.
Đã ăn chung với King nhiều , quen cảnh chọc ghẹo trong bữa ăn. Thế mà hôm nay, bàn ăn chìm trong im lặng nặng nề. King chẳng mở miệng, cũng chẳng buồn giấu tâm trạng khó chịu.
Anh chuyện với ai …?
“Nếu còn tao thêm nữa, tao sẽ tính phí ngắm đấy.”
Giọng trầm thấp vang lên, kéo khỏi dòng suy nghĩ. Khi ngẩng đầu, ánh mắt vô tình chạm ánh mắt King.
khựng , tim đập lệch một nhịp, mặt nóng bừng vì bắt quả tang đang lén.
King nhướng mày, thong thả hỏi: “Có chuyện gì ?”
“Vừa … gọi điện cho… bạn gái cũ mày ?”
Câu hỏi bật khỏi miệng khi kịp suy nghĩ. Ngay khoảnh khắc , sững , hoảng hốt c.ắ.n chặt răng và đưa tay bịt miệng. sẽ bao giờ điều như thế nếu còn giữ lý trí—nhưng mặt King, dường như hệ thống kiểm soát trong đều sụp đổ.
“Bạn gái cũ?” King lặp , khóe môi nhếch nhẹ. “Sao mày nghĩ thế?”
“…Mỗi ai đó gọi, mày đều chỗ khác để chuyện… ?” lấy hết can đảm đáp .
còn nhớ hút thuốc, nhưng cuối cùng là một cô gái gọi đến. ghét cảm giác lừa dối. Thật cần dối— quyền giữ liên lạc với ai đó, chẳng liên quan gì đến . chỉ là… bạn giường, đủ tư cách để xen đời tư của .
“Ừ, là họ gọi.” Anh thừa nhận, giọng điệu thản nhiên đến mức như chẳng đáng bận tâm.
khựng , cắm cúi tiếp tục ăn như thể chuyện từng xảy . càng nghĩ, càng thấy n.g.ự.c nặng trĩu. Lý trí thì bảo, nhiều mối quan hệ cùng lúc cũng chẳng lạ, nhưng trái tim phản kháng dữ dội.
“Gọi để hỏi mày ?” buông câu hỏi , cố tỏ vẻ bình thản, xoắn lấy dĩa mì đưa lên miệng. Thế nhưng lòng bàn tay ướt đẫm mồ hôi.
Không lạ khi từng cầu xin níu kéo mối quan hệ. King vốn là kiểu đàn ông cách quan tâm, ai ở cạnh cũng dễ nảy sinh tình cảm.
“Ừ.” Anh tựa lưng ghế, ánh mắt hề d.a.o động. “ tao rõ với tất cả . ý định .”
ngẩng lên, tim đập nhanh hơn. “Tại ?”
“Vì nếu tao , mối quan hệ của chúng sẽ kết thúc.”
Người đàn ông mặt, gương mặt căng cứng, nhưng khóe môi thoáng cong lên như đang .
cúi đầu, dán chặt ánh mắt xuống đĩa mì, dám để ai thấy vẻ mặt rối bời của lúc . Trong lòng chợt nhói lên— gì thế? Nếu ở bên khác, theo thỏa thuận đây, mối quan hệ “bạn giường” của chúng tất nhiên chấm dứt. giọng điệu … giống như một cặp tình nhân sắp chia tay .
“Tao kết thúc với mày . Mày là thoải mái nhất giường đấy.”
Anh bồi thêm một câu, ánh mắt chứa ý nhàn nhạt.
cứng , vội vàng nâng cốc nước, uống một ngụm lớn để che sự bối rối. là khi mấy câu trêu chọc, bao giờ thua cả!
“Vừa nãy là tao gọi,” King cất giọng, đúng lúc chuẩn đưa miếng mì cuối cùng miệng.
thoáng khựng : “Muốn mày về nhà ?”
“Không.” Anh lắc đầu, thản nhiên đáp. “Bà tao xem mắt.”
Khoảnh khắc , thời gian như đông cứng. Âm thanh xung quanh biến mất, để đơn độc trong nhà hàng ồn ào.
…Xem mắt?
Ánh mắt bình thản, giọng chút đùa cợt, khiến ngay đó chuyện bịa.
“Có mai mối, tình cờ là con gái đối tác công ty của bố . Mày nghĩ đây là trùng hợp ?” Anh nhạt, nhưng nụ chẳng lấy một tia vui vẻ.
“…Thế mày… ?” đ.á.n.h bạo hỏi, n.g.ự.c như bàn tay vô hình siết chặt.
“Còn mày? Mày tao ?”
Câu hỏi ngược khiến nghẹn lời. Ánh mắt như thấu tim . Trực giác thôi thúc hãy bảo từ chối, nhưng lý trí hét lên rằng thể . quyền. Trừ khi… thừa nhận tình cảm của .
“Tuỳ mày.” gượng gạo trả lời, c.ắ.n chặt môi, vị mì Ý bỗng nhạt nhẽo đến lạ, khác hẳn lúc nãy còn thấy ngon.
Anh thêm gì nữa. Chỉ khẽ “ừm” một tiếng trong cổ họng cúi xuống ăn tiếp. Bữa tối chìm im lặng.
Nếu quá khứ chỉ là một giấc mộng dài, thì hiện tại chính là hồi chuông buộc đối diện với sự thật. và King, ngay từ đầu vốn chẳng tình nhân. Nói thẳng , chúng chỉ là bạn giường. quyền xen cuộc sống riêng của —nhất là những chuyện liên quan đến gia đình.
cha lo lắng cho , nên mới tìm cách sắp đặt tương lai cho con trai. Phần lớn bậc phụ đều mong con sớm yên bề gia thất, và họ thường tin rằng mai mối sẽ tìm “phù hợp” nhất—một thể cùng sống cả đời, thể mang lợi ích thương mại. … liệu như thế công bằng với những ép buộc kết đôi ?
đồng tình, nhưng cũng chẳng tư cách để lên tiếng. Với tư cách một kẻ ngoài cuộc, nên can thiệp. Thế nhưng, vì từng trải qua mâu thuẫn gia đình, hiểu rõ một cuộc hôn nhân xuất phát từ tình yêu thì sẽ chẳng hạnh phúc. càng King đối đầu với cha chỉ vì ý kiến cá nhân của , nhất là khi trong chuyện còn ràng buộc cả lợi ích ăn của công ty và quan hệ đối tác.
Tất cả do quyết định.
Nếu King đồng ý tham gia buổi xem mắt, điều đó nghĩa là chấp nhận sự sắp đặt của gia đình.
Lý trí thì bảo đó là lựa chọn khôn ngoan, nhưng trái tim căng thẳng đến nghẹt thở. Một dự cảm chẳng lành len lỏi trong lòng—rằng đây chính là tín hiệu báo hồi kết của chúng .
… hề mong nó sẽ kết thúc như .
“Tính tiền.”
Giọng trầm thấp cắt ngang dòng suy nghĩ. ngẩng đầu, thấy King đưa thẻ cho phục vụ. Sau khi xong thủ tục, chúng lặng lẽ rời nhà hàng, trở về căn hộ quen thuộc của .
Trên suốt quãng đường từ nhà hàng đến bãi xe, cả khi lên thang máy, một lời. Không hề , trêu chọc như khi. Không khí nặng nề đến mức khiến thấy nên chủ động rời .
“Mày… ở một tối nay ?” kìm mà cất tiếng, khi thang máy từ từ lên.
“Không.”
Câu trả lời dứt khoát.
Cửa thang máy mở , bầu khí im lặng càng thêm đặc quánh. đành bước theo bóng dáng cao lớn của căn hộ xa hoa mà quá quen thuộc.
“King—áhh!”
Cửa khép , bất ngờ vòng tay siết chặt eo , mạnh mẽ áp môi xuống môi . Cơ thể ép chặt bức tường lạnh lẽo, run rẩy bởi sự xâm chiếm nóng bỏng. Hơi thở gấp gáp tai ù , lồng ngự¢ như sắp nổ tung.
Trước đây, King luôn chậm rãi, đầy kiên nhẫn khi dạo đầu. lúc , đôi môi thô bạo c.ắ.n mu't, khiến môi đau rát, sưng tấy.
bao giờ thấy một King cuồng nhiệt, dữ dội đến thế…
“Ưm… đợi … tao vẫn tắm…” lúng túng tìm cớ, cố đẩy lồng ngự¢ rắn chắc khi King buông môi, bàn tay bắt đầu kéo tuột áo xuống.
đàn ông chẳng hề do dự, một tay xé phăng lớp vải mỏng, một tay ôm chặt lấy , ép bước chân lùi dần phòng tắm.
“Chúng cùng tắm .”
Giọng trầm thấp vang lên ngay bên tai, cúi xuống, chiếm lấy môi trong nụ hôn nóng bỏng.
Nước lạnh từ vòi sen trút xuống, nhưng cơ thể như thiêu đốt. Toàn run rẩy trong vòng tay cuồng nhiệt , từng cái ôm, từng nụ hôn, từng cú va chạm đều mạnh mẽ đến mức khiến nghẹn thở.
Nước mắt lặng lẽ tràn nơi khóe mắt, hòa lẫn dòng nước đang chảy, nhưng càng siết chặt hơn, như khắc sâu sự hiện diện của từng tấc da thịt.
Lần đầu tiên nhiều gần gũi, buộc khe khẽ van xin dịu dàng hơn, bởi cơ thể như sắp chịu nổi cơn bão dồn dập .
Đêm dài dằng dặc, cơn cuồng phong chỉ chịu lắng xuống nhiều giờ liền. Dù , King vẫn buông , mà ôm chặt từ phía , thở nóng bỏng phả lên bờ vai .
“Xin … hôm nay thô bạo.” Giọng khàn khàn, vùi hõm vai .
“Không …” đáp khẽ, mí mắt nặng trĩu, dần khép vì kiệt sức.
Dù áp lực quanh lớn, nhưng cuối cùng vẫn lời nhắc nhở của , vẫn quan tâm đến cảm nhận của … Chính vì , mới càng thể ngừng thích .
“Đi ?” bất giác hỏi, khi cảm nhận vòng tay phía đang rời khỏi cơ thể .
“Ngủ , tao chỉ ngoài hút t.h.u.ố.c thôi.” Anh nhỏ giọng đáp, định rời giường.
cau mày, kịp kéo tay .
“Đừng hút nữa… ?”
Câu hỏi ngập ngừng, sợ thấy phiền, nhưng cuối cùng vẫn bật khỏi môi . ghét mùi t.h.u.ố.c lá, dù chỉ hút ngoài ban công, hương khói vẫn vương , ám lấy từng thớ vải, từng thở. Quan trọng hơn, thứ độc hại đó hủy hoại cơ thể .
Trong ánh sáng mờ nhạt, chúng . Trái tim đập thình thịch, nghĩ rằng sẽ phớt lờ. ngoài dự đoán, King thở dài khẽ, lặng lẽ xuống, kéo lòng nữa.
Trong vòng tay rắn chắc , trái tim run lên… ngọt ngào, đau đớn.
“Ngủ thôi.”
King khẽ thì thầm, đặt một nụ hôn lên vai , di chuyển, hôn dọc theo phần cổ. Gương mặt nóng bừng. Nếu là đây, nhất định sẽ thấy phiền và ép buông , để mỗi lưng ngủ riêng. từ khi nào, bắt đầu thấy ấm cuộc ái ân dễ chịu đến lạ. Không còn thấy nhàm chán nữa, mà ngược … còn chút lưu luyến.
nhắm mắt, úp mặt xuống gối để che sự bối rối. Trong thâm tâm, khao khát cảm giác ôm ấp kéo dài mãi, nhưng hiểu rõ điều đó là thể. Mọi thứ đều hạn, và ngày đó sẽ đến.
Ý nghĩ cuối cùng khi chìm giấc ngủ là— nên thích King…
Buổi sáng, thức dậy để luôn là việc khó khăn nhất trong ngày. Sau “bài tập thể lực” dài đằng đẵng đêm qua, cả rã rời, mắt nặng trĩu, cà phê Americano nóng cũng chỉ đủ kéo khỏi trạng thái gục xuống bàn phím.
“Tập trung nào !”
Giọng sếp vang lên, khiến cả phòng IT đồng loạt ngẩng lên khỏi màn hình.
ngước về phía cửa. Sếp bước cùng một đàn ông mặc vest chỉnh tề. Người phong thái chững chạc, khuôn mặt điển trai, khí chất cuốn hút— chắc chắn từng gặp bao giờ.
Sếp , sang giới thiệu: “Kể từ khi Sujitra xin nghỉ năm ngoái, bộ phận IT vẫn quản lý mới. Mọi vất vả , nhờ Surasak tạm gánh vác.”
“Không gì ạ.”
Anh Bas— giám sát kiêm quản lý tạm thời—vội vàng đáp bằng nụ khiêm tốn.
Sếp bật , vỗ nhẹ vai đàn ông cạnh : “ như cũng . còn lo Surasak khi lập gia đình sẽ bận bịu chuyện riêng, nên tìm mới thế. Đây là cháu trai , từ Mỹ trở về tháng . Tên là Grit.”
“Chào .”
Người đàn ông tên Grit mỉm chào, giọng điềm đạm nhưng dứt khoát. “ tên Grit, năm nay 30 tuổi. Nếu ai nhỏ tuổi hơn thì cứ gọi là Grit, cần quá câu nệ. Từ hôm nay sẽ đảm nhận vị trí trưởng phòng IT. Mong các bạn chỉ dẫn thêm, thắc mắc gì cứ thoải mái trao đổi, hy vọng sẽ sớm quen và việc ăn ý với .”
“Được , chuyện quen để buổi họp quản lý hãy tiếp tục, bây giờ tập trung công việc .” Sếp kết thúc, đưa cháu rời khỏi phòng.
Ngay khi bóng dáng họ khuất dần, khí trong phòng rộ lên như tổ ong vỡ.
“Trời ơi, trai quá, chị Faii ơi! Ba mươi tuổi mà trưởng phòng!”
“Nhờ là cháu ông chủ đấy! Với lý lịch thì phó giám đốc cũng thừa sức!”
“Thôi, lo việc !”
“Cũng tiếc cho Bas, tưởng đề bạt…”
“Thiệt bất công, rõ ràng do quan hệ thôi!”
Giọng bức xúc của Jade vang lên bên tai khiến cũng chạnh lòng. Ánh mắt liếc qua Bas đang cách đó xa, gương mặt vẫn bình thản, nhưng nếu đặt vị trí —gánh vác công việc suốt cả năm qua, rốt cuộc để cháu trai ông chủ đến “nhận chức”—thật sự dễ chịu chút nào.
“Xem Mongkhon thêm chỗ dựa vững chắc , ha ha! Giờ thì khỏi việc cả 365 ngày!” Gun pha trò, khiến cả phòng bật . Chỉ và Jade vẫn nặng nề, chẳng buồn hưởng ứng.
“Anh Uea, Jade! Việc thì tăng mà lương thì chẳng nhích tí nào nha!”
“Tao !” Jade gắt nhẹ, xoa trán mệt mỏi.
đưa mắt về chỗ trống của Mongkhon. Lại xin nghỉ ốm nữa. Nếu Grit đúng là họ hàng gần của ông chủ, thì chắc chắn cũng liên quan đến Mongkhon. Vậy thì… liệu “chân hộ” như , cần xuất hiện hằng ngày, để phần việc còn dồn hết cho chúng ? Ý nghĩ khiến lòng nặng trĩu.
“Thôi, bớt tám chuyện, việc .” Giọng trầm của Bas vang lên, kéo tất cả trở thực tại. Tiếng gõ bàn phím đều đều.
Buổi chiều, cơn buồn ngủ rã rời vẫn đeo bám, cuối cùng quyết định tự thưởng cho thêm một cốc cà phê. Khi đang chậm rãi khuấy muỗng trong ly, hình bóng quản lý mới bất ngờ xuất hiện ở cửa phòng—điềm tĩnh, thản nhiên, như thể khí ồn ào lúc sáng từng tồn tại.
“Xin chào.” chào theo kiểu nhỏ tuổi chào bậc . Anh Grit sững một chút mới đáp lời chào.
“Xin chào, …”
“ tên là Anon.”
“Vậy tên thường gọi là gì…?”
“Tên ưa Uea ạ,” trả lời. Anh mỉm , nhưng ánh mắt khiến thấy khó chịu. vốn dễ dàng ánh mắt của đàn ông, và ánh mắt của Grit chính là kiểu mà ghét.
Đó là ánh mắt của một gã đàn ông săn mồi trong quán bar, dán chặt con mồi mà để mắt tới — , chinh phục.
"Xin chào Uea, là nhà thiết kế đồ họa đúng ? Năm nay bao nhiêu tuổi ?”
“27 tuổi.” đáp xong thì cúi đầu, định tìm cơ hội rời , nhưng rõ ràng Grit chẳng ý định tránh . Anh chặn trong góc và tiếp tục chuyện.
" là dân lập trình, chẳng kinh nghiệm gì về thiết kế đồ họa, chắc nhờ giúp đỡ nhiều.”
Anh bước thêm một bước đưa tay . Một cấp như chẳng còn cách nào khác ngoài bắt tay để giữ phép lịch sự.
Sau khi bàn tay to lớn nắm lấy tay , còn khẽ siết nhẹ, ánh mắt lộ rõ vẻ hài lòng, …